Saturday, July 27, 2024
HomeDU LỊCHBLOGTNLT bị biệt giam 11 tháng, ngày người thân được gặp, đã...

TNLT bị biệt giam 11 tháng, ngày người thân được gặp, đã không nhận ra…

Ngọc Tuyên Đàm

Ngày 2/8 hằng tháng, là ngày thăm gặp đầu tiên (2 lần/tháng) của những gia đình, thân nhân có người thân bị tạm giam ở nhà tù số 4 Phan Đăng Lưu, quận Bình Thạnh, Tp.HCM. Nhưng, với người nhà của 6 công dân: chị Hoàng Thị Thu Vang, Đoàn Thị Hồng, anh Hồ Văn Cương, Đỗ Thế Hóa, Ngô Văn Dũng, Trần Thanh Phương, thì ròng rã hơn 8 tháng qua, họ vượt dặm xa, tất tả đến nơi đây, tiếp tế lương thực cho cả 6, mà hoàn toàn không được biết Chồng/Vợ, Cha/Mẹ của mình đang ở đâu, tính mạng ra sao? Tất tả đến, rồi buồn bã rũ rượi quay về, ảo não mang theo điệp khúc với lời hứa suông từ những người sắc phục rằng: Yên tâm! Họ ổn! Chúng tôi sẽ chuyển đồ tiếp tế cho họ theo đúng Luật định.

Có thứ luật pháp nào, quy định cho những con người nhân danh chính quyền được quyền bắt giữ công dân trái phép và hứa suông như vậy? Hơn nữa, phải cố ép mình gắng tin vào lời hứa của những con người chức quyền mạt hạng, nếu so với ông Bí thư Nguyễn Thiện Nhân, vị quan chức đứng đầu TP.HCM nhưng vẫn leo lẻo lừa bịp người dân Thủ Thiêm đó thôi. Có đặt mình vào hoàn cảnh là thân nhân của 6 người dân bị “bắt cóc” biệt tích, thì phần nào mới thấu hiểu cho sự đớn đau này. Người viết đã nhiều lần đồng hành cùng với họ, từ những ngày đầu tháng 9/2018, khi người thân họ bị bắt đến nay. Cho nên không ít lần nghe sự mong muốn quặn thắt: chỉ cần có sự xác tín của chính quyền là người thân của họ còn sống.

Thế nhưng, như trường hợp chị Lê Khanh, là vợ của anh Trần Thanh Phương (tạm trú Q. Bình Tân, TP.HCM, quê Huế), cho đến hôm nay, chị Khanh vẫn chưa nhận được bất kì văn bản hợp pháp nào, cho biết lí do chồng của chị vì sao bị bắt, và hiện anh đang bị giam cầm nơi đâu?! Anh Trần Thanh Phương bị chính quyền phường Bình Hưng Hòa đến nhà kiểm tra hộ khẩu vào sáng ngày 1/9/2018. Sau đó, họ áp tải anh đi biền biệt,…

Trường hợp của chị Đoàn Thị Hồng (tạm trú Q2, TP.HCM, quê Bình Thuận), anh Đỗ Thế Hóa (Q12, TP.HCM) thì bị bắt giữ vào rạng sáng ngày 2/9/2018 – cũng là ngày biểu tình theo lời kêu gọi từ MXH. Cùng bị bắt với họ là một vài người bạn khác (Phạm Minh Trí là danh tánh một người mà chúng tôi được biết – được thả về sau mấy ngày bị giữ trái phép), khi tất cả lưu trú tại một khách sạn thuộc địa bàn phường Đông Hưng Thuận, Q12. Người thân của chị Hồng, là chị Đoàn Kim Khánh, đã từ Hàm Tân, Bình Thuận lặn lội đến TP.HCM, để tìm em gái mình, tìm Mẹ cho con gái chị Hồng, hành trình kiếm tìm với bao nỗi đoạn trường…

Chị Hoàng Thị Thu Vang (Q12, TP.HCM) và anh Ngô Văn Dũng (Đắc Lak) thì bị bắt giữ giống nhau, khi đang trên đường đi, ở 2 nơi khác nhau, trong ngày 4/9/2018. Anh Dũng bị bắt khi đang livestream trên đường phố ở Q1, TP.HCM, còn chị Thu Vang thì bị bắt trên đường cao tốc TP.HCM – Dầu Giây, địa phận TP.HCM. Duy nhất trường hợp của anh Hồ Văn Cương (Tân Trụ, Q. Tân Bình, TP.HCM), thì đến ngày 7/9/2018, CQĐT gởi Giấy Mời cho anh, mời đến CQĐT vào ngày 8/9/2018, để thẩm vấn mối quan hệ giữa anh và 5 người bị bắt giữ trước đó. Anh Cương đã đến CQĐT theo thời gian họ mời, tại đây, họ mới bắt giữ anh.

6 trường hợp người dân bị nhà cầm quyền TPMHCM đã bắt giữ này, tại thời điểm bắt giữ, hoàn toàn không có bất kì Lệnh, hay Quyết định bắt người, đã được VKS cùng cấp phê duyệt. Sự tùy tiện của ngành C.A trong việc bắt, giam giữ người trái phép, điều này trực tiếp tố cáo cơ quan hành pháp tại VN, đã vi phạm pháp luật nghiêm trọng. Đồng thời, nó gián tiếp chứng minh những người bị bắt giữ hoàn toàn vô tội, họ bị bắt giữ từ chủ ý của nhà cầm quyền. Chứ nhà cầm quyền hoàn toàn không có những bằng chứng chứng minh người bị bắt giữ là có tội, mà như họ đã cáo buộc, được ghi trong Thông báo bắt người, với cáo buộc theo Điều 118 BLHS 2015, như trường hợp chị Hồng, hay anh Dũng, chẳng hạn. Ngay cả những Thông báo bắt người của nhà cầm quyền, phải đến mấy tháng sau, thân nhân của người bị bắt, mới nhận được, qua đường Bưu điện. Tuy nhiên, như đã nói, vợ của anh Trần Thanh Phương vẫn chưa nhận được bất kì Thông báo hay Lệnh bắt nào đối với anh Phương. Hơn nữa, con gái của anh Phương, đã bị rất nhiều lần CQĐT lạm dụng “Giấy Triệu Tập” để “triệu tập” một trẻ em đến CQĐT thẩm vấn chuyện “an ninh quốc gia”. Nhà cầm quyền lại vi phạm pháp luật tồi tệ hơn nữa, khi thời điểm họ bắt giữ chị Đoàn Thị Hồng, thì chị Hồng là người mẹ đơn thân, đang nuôi con nhỏ dưới 36 tháng tuổi (con gái chị Hồng lúc đó được 29 tháng tuổi).

Sau 11 tháng biệt giam, thì sáng ngày hôm qua, thân nhân của cả 6 người bị biệt giam, đều được thông báo miệng, khi họ đến Trại giam số 4, Phan Đăng Lưu để tiếp tế thực phẩm theo định kỳ, rằng sẽ được cho gặp lại người thân của mình. Tuy nhiên, vì CQĐT không thông báo trước, khiến cho nhiều hơn 1 gia đình không thể gặp người thân ngay buổi sáng, mà phải đến buổi chiều, sau khi hoàn tất thủ tục “chứng minh nhân thân và mối quan hệ đối với người bị giam giữ”.

Chúng tôi đã cố gắng liên lạc với thân nhân của cả 6 người bị giam giữ này, tuy nhiên vẫn chưa kết nối được với gia đình của chị Hoàng Thị Thu Vang và anh Hồ Văn Cương. Với 4 trường hợp còn lại, theo như lời mà thân nhân của họ cho biết, thì thời gian được gặp nhau khoảng 20 phút/trường hợp. Với thời gian quá ngắn ngủi cho sự đoàn viên, trong không gian hoàn toàn không có tự do, thì hầu hết thời gian dành cho cảm xúc nhớ mong, uất nghẹn tuôn trào.

Đầu tiên, chúng tôi (cũng như cộng đồng) xin được quan tâm, được lắng nghe người thân của họ chia sẻ về tình trạng sức khỏe của họ, sau 11 tháng bị biệt giam, cũng như họ có nhắn gởi, hay cần sự hỗ trợ từ cộng đồng hay không?. Sự diễn đạt là khác nhau, tựu chung thân nhân của anh Đỗ Thế Hóa, Trần Thanh Phương và chị Đoàn Thị Hồng, đều cho biết: Vì bị biệt giam, thiếu ánh sáng, nên tất cả đều ốm, xanh xao, có dấu hiệu bị sưng phù thũng (một dạng bệnh lý khi cơ thể thiếu muối), tinh thần của họ đều ổn. Cả 3 người đều có nguyện vọng sẽ không yêu cầu luật sự bào chữa cho họ, mà dự đoán sắp tới đây, sẽ có phiên tòa xét xử sơ thẩm đối với họ. Đồng thời, tất cả đều nhắn gởi lời cảm ơn đến cộng đồng luôn dành sự quan tâm, chia sẻ, đồng hành cùng với gia đình.

Giữa bốn bức tường giam, cùng với những thủ đoạn của người cộng sản, thì chúng ta cần phải tôn trọng, đồng cảm với những quyết định của người bị giam giữ. Nhà tù cộng sản là nơi khắc nghiệt vô cùng. Tuy nhiên, cũng theo thân nhân của họ cho biết, thì đã động viên họ giữ vững tinh thần, và luôn nhắc nhớ họ cần phải chọn quyết định có luật sư bào chữa, mà điều này, bên ngoài người thân đã chuẩn bị hoàn tất. Bởi, tuyệt đối không tin vào bất kì lời hứa hẹn nào của nhà cầm quyền cộng sản, thông qua điều tra viên.

Đặc biệt, sức khỏe của anh Ngô Văn Dũng diễn biến theo hướng rất xấu, mà theo lời vợ của anh – chị Kim Nga cho biết: “Nếu không có người con gái đi cùng, kịp đỡ thì tôi đã khụy xuống, khi người đàn ông đứng trước mặt tôi, nhưng tôi không kịp nhận ra là chồng mình. Bởi trông anh tàn tạ, xanh xao, ngoại hình biến đổi nhiều đến vậy!”. Mặc dù kể lại cho chúng tôi nghe, khi chị Kim Nga đã bình tâm phần nào, nhưng giọng nói của chị vẫn còn nghèn nghẹn, khiến chúng tôi chưa thể hỏi gì thêm. Thì chị Kim Nga đã tiếp lời: “Ảnh nói với tôi rằng, họ muốn bắt ảnh thì họ bắt thôi, chứ ảnh khẳng định ảnh hoàn toàn không có tội. Ảnh dặn tôi đừng có buồn, cho dù họ có xử ảnh đến 15, hay 20 năm tù hoặc nhiều hơn thì cũng vậy mà thôi! Ảnh hoàn toàn không có tội!”

Chắc hẳn chúng ta còn nhớ, bà Nguyễn Thị Kim Xuyến sau một năm tạm giam, mái tóc của bà đã ngã màu bạc trắng, cùng với khuôn mặt biến đổi, khiến không còn ai nhận ra cựu Phó tổng giám đốc Ngân hàng Đông Á quyền lực ngày nào, trong ngày ra tòa, liên quan đến Vũ ‘nhôm’ trong đại án Ngân hàng Đông Á. Cho nên, khi ngồi viết kể lại câu chuyện này gởi đến quý vị, tôi đã tự giải thích vì điều gì khiến cho một người đàn ông to cao, phong độ như anh Ngô Văn Dũng, sau 11 tháng bị biệt giam, thì ngoại hình của anh đã biến đổi đến mức, người vợ của anh gặp lại chồng phải sững sờ hồi lâu mới nhận ra.

Vì “Anh hoàn toàn không có tội!”. Đó là câu nói, bằng giọng nói không giấu sự tự hào mà chị Kim Nga đã kể về chồng mình, với lời nhắn gởi: “Anh hoàn toàn không có tội!”, được lặp lại nhiều lần, nguyên vẹn và vang vọng trong tôi. Và đó cũng là suy nghĩ thành lời của những người vợ/chồng, người chị khác luôn tự hào khi người thân của họ đã chọn đi tù vì quê hương!

Câu chuyện mà chúng tôi vừa tường thuật gởi đến quý vị, sẽ khiến cho chúng ta bật khóc, cùng sự phẫn nộ tột đỉnh. Tuy nhiên, dẫu sao đi nữa, được gặp lại người thân của mình, đó là niềm hạnh phúc cho thân nhân của 6 người dân vô tội, vô cớ bị nhà cầm quyền TP.HCM “bắt cóc” rồi biệt giam ròng rã 11 tháng qua. Người thân của họ, cũng như sự quan tâm của cộng đồng trong suốt thời gian qua đã phải ngóng chờ tin tức, mà có lúc tưởng chừng như tuyệt vọng, bởi lo lắng cho số phận, cho sự an nguy mà 6 người dân bất hạnh này phải gánh chịu…!

Đàm Ngọc Tuyên

RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular