Có nơi nào yêu nước là có tội,
Chống ngoại xâm là không thể thứ tha.
Kẻ tội đồ bán nước lại đứng ra
Kết án nặng xử oan người yêu nước?
Ở nơi đâu kẻ ấu dâm lại được
Tôn thờ ngang cùng phật thánh uy quyền.
Bằng cấp đều mua được hết bằng tiền,
Nên tiến sĩ, giáo sư ngu cả đám?
Đất nước nào bất cứ ai can đảm,
Dám đưa lên những sự thật đau lòng,
Bị trù dập đàn áp, sống phập phồng,
Nặng hơn nữa là cùm gông tù tội?
Có nơi đâu người dân vì nghèo đói,
Phải đem thân làm nô lệ xứ người.
Nhưng trong khi bọn tàu cộng chây lười,
Lại lũ lượt đưa người qua làm việc?
Ở nước nào học xong đi xin việc,
Không “bao thư”, không “gốc lớn”, “cửa quyền”.
Thì muốn chân đổ rác để kiếm tiền,
Cũng chưa chắc là đến phiên của bạn?
Có nơi đâu ruộng đồng thì khô cạn,
Mà thành đô nước ngập tựa lòng hồ.
Nhà cửa, chung cư cứ xây cất xô bồ,
Khi hoả hoạn là vô phương cứu chữa?
Đất nước nào điện, xăng tăng thả cửa,
Mà người dân chẳng dám nói nữa lời.
Cứ mặc cho bị hút máu đã đời,
Nuôi béo mập “bầy kên kên lãnh đạo”?
Ở nơi đâu lũ thầy tu gian xảo,
Buôn bán phật trời, lợi dụng niềm tin.
Chúng kiếm được tiền lại ngạo nghễ coi khinh,
Đám cuồng tín lấn chen cầu giải hạn.
Việt Nam mình giờ vô cùng hỗn loạn,
Bọn sứ quân tự hùng cứ từng vùng.
Lũ cầm đầu đang đấu đá tứ tung,
Nên bỏ mặc đám tay chân làm ẩu.
Hoạ diệt vong vì ngoại xâm tung cẩu,
Mỗi ngày qua hoạ mất nước càng gần.
Bọn cầm quyền bán nước, phản nhân dân,
Đang hèn hạ dâng nước nhà cho giặc.
Đất nước lâm nguy ta làm sao bỏ mặc?