Làm việc với chủ tịch UBND TP.HCM Nguyễn Thành Phong có sự tham gia của báo chí, chủ tịch UBND Q.8 Trần Quang Thảo nói rằng, trong số 17 hộ cách ly ở phường 2 có 4 hộ yêu cầu quận phải cung cấp táo New Zealand và nho Mỹ nhưng quận chỉ cung cấp được nhu yếu phẩm.
Thông tin này lập tức tạo ra những phản ứng mạnh mẽ trong dư luận.
Tôi đề nghị ông Trần Quang Thảo cung cấp rõ, hộ dân nào, với những thông tin cụ thể, đã yêu cầu phải mua nho Mỹ, táo New Zealand cho họ. Ông Thảo cũng cần nêu rõ họ yêu cầu với ai, qua phương tiện nào, trong tình huống cụ thể nào.
Đây là vấn đề liên quan đến thái độ của người dân bị cách ly trong đại dịch, nên tôi cho rằng không thể nói khơi khơi được.
Bởi vì, nếu ông Thảo chỉ nói qua quýt như vậy và báo chí thi nhau giật tít, thì rất có thể nhiều người sẽ nghĩ rằng, đây là động tác lót đường dư luận cho việc xã hội hoá việc cách ly – tức thay vì dùng ngân sách thì người dân phải trả tiền.
Áp lực tài chính có thể khiến những người làm chính sách phải suy nghĩ về vấn đề xã hội hoá việc cách ly. Thực tế, nhiều người hoàn toàn có khả năng chi trả tài chính khi đi cách ly.
Tuy nhiên, đó không phải là tất cả. Vẫn còn rất nhiều người yếu thế không có tích luỹ, tài chính eo hẹp, đời sống khó khăn, không thể trang trải dù chỉ là 14 ngày ở yên trong nhà.
Một chính sách ra đời không phải chỉ đáp ứng nhu cầu của số đông, mà phải luôn luôn giữ được nguyên tắc không bỏ rơi nhóm người yếu thế.
Do đó, chỉ cần tính toán đảm bảo không ai bị bỏ lại phía sau, chính sách sẽ tạo được đồng thuận, mà không cần một động thái dư luận nào.
Một lần nữa, tôi đề nghị ông Thảo công khai thông tin cụ thể về những hộ dân đòi hỏi mà ông nói hôm nay.