TÔI MUỐN LÀ NGƯỜI THẾ NÀO TRONG ĐẠI DỊCH COVID – 19?

0
546
Đây là lúc để ngồi lại, nhìn vào cuộc sống của chúng ta, suy ngẫm, lên kế hoạch cho quỹ đạo cuộc sống mà chúng ta mong muốn, và hơn hết là, để nhận ra được bản chất mong manh trong sự tồn tại của chính mình.
——————
* VÙNG SỢ HÃI
– Tôi giành lấy thức ăn, giấy vệ sinh và thuốc thang mà tôi không cần thiết.
– Tôi lan truyền những cảm xúc liên quan đến sự sợ hãi và giận dữ.
– Tôi thường xuyên phàn nàn.
– Tôi chuyển tiếp tất cả các tin nhắn mà tôi nhận được (không kiểm chứng, nhìn nhận đúng/sai.)
– Tôi nổi điên lên một cách dễ dàng.
* VÙNG HỌC HỎI
– Tôi bắt đầu từ bỏ những điều mà tôi không thể kiểm soát.
– Tôi ngừng việc bắt mình phải tiêu thụ những gì làm tổn thương đến mình, từ thực phẩm cho tới những tin tức.
– Tôi nhận thức về những cảm xúc của mình.
– Tôi trở nên chánh niệm về tình huống hiện tại và nghĩ cách để hành động.
– Tôi đánh giá thông tin trước khi lan truyền nó.
– Tôi nhận ra rằng tất cả chúng ta đều đang làm hết khả năng của mình.
* VÙNG TRƯỞNG THÀNH
– Tôi nghĩ về những người khác và xem làm thế nào để giúp đỡ họ.
– Tôi chuẩn bị sẵn về khả năng của mình cho những người cần đến.
– Tôi sống trong hiện tại và chú ý tới tương lai.
– Tôi biết ơn và đánh giá cao về mọi người.
– Tôi giữ trạng thái cảm xúc hạnh phúc và lan truyền niềm hy vọng.
– Tôi tìm cách thích nghi với những thay đổi mới.
– Tôi thực hành sự yên lặng, kiên nhẫn, những mối liên kết và sự sáng tạo.

—————————————

Quán chiếu tự thân: Học lấy sự u mặc từ “Cái Cười Của Thánh Nhân” – Thu Giang Nguyễn Duy Cần

BỊ CỌP RƯỢT

Một người đi đường bị cọp rượt chạy gần trối chết. Chạy cùng đường, anh ta bèn nhảy đại xuống một cái hố sâu… may sao lại với được một sợi dây leo, và treo lủng lẳng giữa không trung.

Nhìn lên miệng hố lại thấy một con hổ đói khác đang há miệng chờ mồi. Dòm ở đầu sợi dây: Hai con chuột, một đen một trắng đang gậm mòn đầu dây… Nhìn trước mặt: Một trái dâu rừng chín mọng…

Anh ta bèn một tay nắm sợi dây, một tay vớ hái trái dâu… ăn ngon lành. Dâu ngọt lịm làm sao!

Lời bàn:

Điều tức cười trong chuyện trên đây, là đang bị nguy hiểm bao vây, vậy mà chỉ vì một trái dâu chín mọng làm cho anh chàng quên tất cả mọi khốn khổ bao quanh. Còn có gì ngu bằng!

Nhưng xét kỹ, trước những tai họa đang bao quanh đe dọa mạng sống anh ta nào có tai họa nào do mình tạo ra đâu? Cọp đang đứng mé hố chực vồ, làm sao ngăn chặn được! Hai con chuột một đen, một trắng, tượng trưng cho thời gian âm dương nhật nguyệt gặm lần chuỗi ngày còn sống sót của chúng ta, cũng không sao ngăn chặn được!

Như vậy chỉ chăm chăm lo nghĩ nơm nớp, sợ sệt… những gì ngoài ý muốn và quyền hạn của ta, thì quả đáng thương hại không biết chừng nào! Sao không thụ hưởng cái phần hạnh phúc nho nhỏ mà cuộc đời đưa đến cho ta, vì chính những cái hạnh phúc nho nhỏ và không đâu ấy giúp ta yêu đời ngay trong những phút tuyệt vọng nhất đời người. Oscar Wilde có viết: “Đời chỉ là một khoảnh khắc đầy gian nguy gồm những phút giây khoái trá!” (La vie est tout simplement un mauvais quart d heure composé d instants exquys!) Có nhà văn khuyên ta: Nếu có cơ hội để cười, thì cười lên, để khỏi phải khóc. Ta cũng có thể nói như La Rochefoucauld rằng: “Cũng là hạnh phúc, khi ta biết rõ đến mức độ nào ta phải khốn khổ.” (C’est une espèce de bonheur, de connaître jusqu’à quel point on doit être malheureux.) Có cái hạnh phúc nào mà không nằm trên đau khổ, hay một viễn tưởng của đau khổ? Chết, đâu có đáng sợ. Sợ chết mới đáng sợ.

Nguồn bài, ảnh: Net.

528280cookie-checkTÔI MUỐN LÀ NGƯỜI THẾ NÀO TRONG ĐẠI DỊCH COVID – 19?