Wednesday, May 21, 2025
HomeDÂN CHỦKý sự vào đồn

Ký sự vào đồn

Đặng Bích Phượng

Lần đầu tiên bị công an bắt, tôi chẳng sợ hãi gì vì nghĩ rất đơn giản, việc mình phản đối Trung Quốc ngang nhiên xâm phạm lãnh hải của Việt Nam không thể là có tội. Khi công an đưa giấy bút yêu cầu tường trình, tôi khai tông tốc tất cả những gì liên quan đến mình, từ cô dì chú bác hai bên nội ngoại, đến cả những gì công an không yêu cầu. Hăng hái ký vào biên bản lấy lời khai, và khi họ bảo tôi đi về, tôi nói với họ: chủ nhật tuần sau tôi lại đi đấy!

Sau này tôi về đọc trên mạng, thấy mọi người chia sẻ những kiến thức về quyền con người rất bổ ích. Ví dụ biểu tình là một quyền được hiến pháp bảo hộ tại điều 69 hiến pháp 1992, hoặc điều 25 hiến pháp 2013. Nhiều người kể cả công an, đều nhầm tưởng rằng chưa có luật biểu tình, thì người dân không được biểu tình. Tôi lấy ví vụ, điều 4 cho phép đảng cộng sản lãnh đạo, nhưng chưa có luật mà đảng cộng sản vẫn lãnh đạo suốt bao nhiêu năm qua. Vậy chẳng có lý do gì để nói, không có luật biểu tình thì người dân không được biểu tình!

Vậy tại sao nhà cầm quyền cố tình đánh tráo khái niệm, để gọi việc biểu tình của người dân là “tụ tập đông người, trái phép”?

Ai cũng hiểu đó là nỗi sợ hãi của nhà cầm quyền, rằng nếu để người dân tự do biểu đạt ý nguyện của mình, thì với thực trạng xã hội thối nát như hiện nay, những cuộc biểu tình rất dễ biến thành một cuộc cách mạng “hoa nhài” như ở Tunisia, và sợ cái “chính quyền” mà họ “cướp” được năm nào, sẽ bị người dân vì quá phẫn uất mà nổi dậy cướp lại.

Một sĩ quan công an nói với tôi: “Chống Trung Quốc thì cứ chống, nhưng không được chống chính quyền!”

Tôi hỏi lại: “Chính quyền sai có chống không?” Ông ta đuối lý, xua tay: “Không nói chuyện đó.”

Với một sĩ quan công an khác, tôi nói: “Nếu hỏi tôi có yêu chế độ này không? Tôi sẽ trả lời không! Thậm chí tôi căm ghét nó, vì nó dối trá và tàn bạo. Nhưng một mình tôi, tay không, tôi chẳng thể nào lật đổ được cái chế độ này. Bởi vậy các anh nên lo từ phía chính phe nhóm của các anh.”

Dường như điều này đang xảy ra chăng?

Tôi bị bắt 9 lần, trong đó có một lần bị tạm giữ năm ngày, được “vinh dự” ghé thăm Hỏa Lò ba ngày. Sau 9 lần bị bắt, tôi rút ra vài điều sau đây:

1/ Khi bị bắt, tôi không có nghĩa vụ phải trình bầy với công an rằng tôi là ai? Làm gì? Đi với ai?

2/ Tôi không ký biên bản nếu tôi không được giữ 1 bản theo nguyên tắc. Dù việc đó chẳng làm thay đổi được điều gì, vì công an vốn cho họ có quyền ngồi lên pháp luật, nhưng ít nhất tôi đang thực hiện quyền của tôi.

3/ Tôi không đồng ý cho họ khám người, khám đồ đạc. Một người công an đã nói cho tôi biết quyền này. Dĩ nhiên, với nhiều người, họ còn bị công an mặc thường phục đánh đập tàn bạo, thì việc mình không đồng ý chẳng có nghĩa lý gì. Nhưng đó cũng là quyền của mình.

4/ Khi họ đã cố tình khép tội ai đó, thì mọi lý lẽ đều vô nghĩa. Trong giai đoạn hiện nay, chưa một phiên tòa nào xử người muốn thực hiện quyền biểu đạt của mình, mà công lý được thực thi (từ việc đơn giản nhất là xử công khai nhưng đến người thân cũng không được vào dự phiên tòa). Bởi vậy khi thực hiện quyền con người trong chế độ độc tài này, phải biết chấp nhận cái giá phải trả.

Lời cuối cùng: Trong chế độ độc tài, không đòi ai trả quyền con người?

***

Bài liên quan :

Đấu tranh trong tù Cái Tàu
Lần đầu nếm mùi công an trị
Kể lại vụ bắt cóc
Kinh nghiệm với An Ninh trong và ngoài trại giam
KINH NGHIỆM TRONG NHÀ TÙ CỘNG SẢN
Chăm sóc bản thân là chăm sóc cho người thân
Hành trang tâm lý khi vào đồn
Có nên giữ kín “nội dung làm việc” không?
Lần đầu
Ký sự vào đồn
RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular