CHƠI PHÂY ! (FACEBOOK)

0
1115
Vũ Tá Tuấn

Anh phây nhắc lại 4 năm trước mình kết bạn với một cậu luật sư tập sự. 4 năm biết chơi phây búc trôi qua nhanh , ngẫm lại rằng cái anh phây này đâu chỉ đơn giản là cuộc chơi. Với mình phây là đời và đời cũng chính là phây.

Lấy vợ được một năm, hai vợ chồng ở nhà chăn gà, hái chè, trồng cà chua đem đi bán. Không vốn liếng, không nghề nghiệp, Tương lai phía trước mịt mù. Ánh sáng duy nhất của văn minh còn soi rọi đến ngôi nhà tranh dưới chân đồi chỉ là chiếc tivi Sony 21″ và mấy cuốn sách mình tích cóp được từ thời sinh viên.

May mà sau đó biết tới anh phây, một thế giới, xa lạ, đủ điều, đầy sức cuốn hút. Được kết bạn, làm quen và theo dõi biết bao nhiêu người trí thức. Những người mà trước kia, dù là trong mơ cũng không bao giờ dám được gặp mặt.

Rồi mình cũng mạng dạn chia sẻ những công việc thường ngày như đi bán cà chua, đi bán gà con. Đôi khi có vài dòng trạng thái lo lắng về việc trung quốc đem dàn khoan vào biển đông- cũng vì mối quan tâm này mà mình đã đặt tên cho đứa con trai đầu lòng là Hải Đăng-, hoặc vài vấn đề bất công của xã hội. Mình viết chẳng hay, thậm chí còn sai chính tả be bét vậy mà vẫn có những lời động viên chân thành khiến mình rất phấn chấn.

Nhớ một lần muốn thuê hơn chục ha đất núi ở giữa hồ Thác Bà để thả dê, mình cũng chia sẻ ý định này lên mạng. Thế là lập tức cậu luật sư tập sự kia viết một cái ” huyết tâm thư” dài lắm, rồi gửi cho mình, nhưng đại ý là:

– anh cho em lên chăn dê cùng anh một năm không lương, chỉ cần có mạng di động và đọc những quyển sách của anh là đc.

Mình ngạc nhiên lắm, cỡ luật sư lại xin đi làm không công cho cái thằng chăn dê. Cho đến mãi sau này gặng hỏi lý do nó mới nói :

– khi đó thu nhập của em cũng khá, nhưng cuộc sống nhạt nhẽo vì cảm giác đang hưởng thụ những đồng tiền không được tử tế.

May mà lão chủ đất đã lật kèo, không cho mình thuê đất để nuôi dê nữa. Chứ không bây giờ hai anh em nhẽ đã thành rôbin- sơn ngoài đảo hoang mất rồi.

Mất kèo lên núi chăn dê, chú ấy đi làm cho tổ chức minh bạch quốc tế được mấy năm, rồi chuyển qua làm việc cho một công ty luật có tiếng ở hà nội. Còn mình vẫn đi buôn gà con vẫn chém gió thường xuyên ở trên mạng.

Cho đến một hôm tình cờ giao gà trên lục yên thì nghe được câu chuyện sản phụ tử vong tại bệnh viện do sự tắc trách của đội ngũ y- bác sỹ. Bất công thì ai cũng gét nhưng mình gét bất công hơn rất nhiều người. Thế là vội vàng lấy thông tin chuyển cho báo chí 3 bài báo về việc này. Rồi lập page tây bắc 24h để tạo nên sức ép của dư luận.

Tuy nhiên báo chí và truyền thông xã hội chỉ có tác dụng phần nào, chứ còn đối với những kẻ cố đấm ăn xôi thì phải dùng đến luật pháp để trừng trị. Thế là mình gọi cho cậu luật sư ấy, người chưa từng gặp ở ngoài đời. Đúng ngày hôm sau hai anh em lên lục yên giải quyết dứt điểm việc này. Cũng may sự việc thành công như mong đợi, khiến cho gia đình sản phụ tử vong được an ủi phần nào.

Lúc về yên bái hai anh em đi ca nô khách dọc theo hồ thác bà, khi cơn gió mát thổi tới tấp vào mặt, mình đã mừng như sắp khóc, ngực căng phồng hân hoan niềm hi vọng :” kể từ đây mình đã biết cách để người dân lương thiện không còn phải chịu cảnh oan khuất nữa, sẽ không ai cảm giác mình là người thấp cổ bé họng nữa”.

Gặp rồi lại đi, hắn về hà nội hành nghề, mình tiếp tục đi buôn gà con và chăm sóc cái page tây bắc thêm hai năm trời, trải qua bao rắc rối, khốn khổ vì đưa những sự thật quá trần trụi, những chuyện tiêu cực của địa phương lên mặt báo.

Trong suốt thời gian đó hai anh em vẫn trợ giúp cho nhau để giải quyết những sự vụ gây bức súc.

Đầu năm nay cậu gọi điện bảo thành lập văn phòng luật sư riêng, muốn mời mình đồng sáng lập và phụ trách bên mảng truyền thông cho công ty. Mình suy nghĩ rất lâu và đã quyết định cùng tham gia vì tin tưởng vào cái tài đức của cậu ấy. Mong rằng mọi người cũng sẽ tin tưởng và ủng hộ công ty của bọn mình.

263530cookie-checkCHƠI PHÂY ! (FACEBOOK)