Jonathan London
30-11-2018
Sau gần cả hai năm im ắng…. kể từ ngày Ông trùm mị dân phát xít Donald Trump bước vào Nhà Trắng và bắt đầu tấn công những thể chế, giá trị và cả người dân Mỹ, blog Xin Lỗi Ông này sắp trở lại như trước đây với những bài viết ra hàng tuần chất lượng khá.
Thực tình mà nói, có ba lý do làm tôi tạm ngừng viết trong thời gian vừa rồi.
Lý do thứ nhất liên quan đến chính những điều vừa nêu đã làm tôi thực sự mệt mỏi, chán nản với tình hình chính trị ở Mỹ và khá là thất vọng về tình hình tại Việt Nam, là hai nước tôi quan tâm nhiều nhất. Bên Mỹ chúng ta đang chứng kiến một cơn khủng hoảng chính trị, xã hội chưa từng thấy…
Chia sẻ nhé: Tôi thực sự không quan tâm mấy đến những người dù ở Ba Đình, Hà Nội hay quận Cam, Cali ngây thơ đến mức không thấy bản chất của Trump là quá tệ và nguy hiểm, những người dễ bị bịp đến mức nhầm lẫn tăng trưởng kính tế với tiến bộ xã hội. Nền kinh tế của nước Đức quốc xã cũng đã có tăng trưởng …
Để nhìn nhận sự suy thoái của nước Mỹ, người ta không cần nhìn vào những thể chế chính trị vốn đã thiếu dân chủ đang ngày càng bị đồng bọn của Trump tấn công … hoặc những thay đổi trong nền kinh tế đang làm nợ quốc gia tăng vọt… hoặc những căng thẳng xã hội mà chính ông Trump đang tranh thủ trong chiến lược phát xít của mình.
Hãy nhìn vào ngay trong sự tăng trưởng hiện thời: Cho đến năm nay, lần đầu tiên kể từ khi đại dịch cúm cách đây một thế kỷ tràn qua nước Mỹ (1915-1918), tuổi thọ trung bình của người dân Mỹ đã giảm 4 năm liền. Đồ thị dưới đây cho thấy sự lạc quan của dân Mỹ cũng giảm mạnh: tỷ lệ tự tử và tỷ lệ chết do ma túy đang tăng — giống giống Nga trong đại suy thoái những năm 90.
Trong khi đó, ở Việt Nam, chúng ta đã chứng kiến những diễn biến phức tạp mà tôi sẽ bàn ở những bài viết sau. Nhìn chung, khả năng Việt Nam sẽ sắp có những thay đổi về thể chế đã giảm. Việc U23 đá giỏi thế chỉ nâng cao tinh thần một chút. Liệu bao giờ chúng ta có dịp hô vang “Việt Nam, Việt Nam, Việt Nam” vì những thay đổi tích cực trong lĩnh vực xã hôi, giáo dục, y tế, nhân quyền, v.v. và v.v…?
Hy vọng là sớm. Hãy bàn sau…
Lý do thứ hai tôi không lên mạng và viết nhiều như trước là do công việc của tôi quá tải, nhất là tôi vừa chuyển sang một trường đại học mới, một vị trí mới, một đất nước mới… là Hà Lan… Ở ĐH Leiden này (thành lập năm 1575 – cả 444 năm), tôi có 6 lớp mới, trình độ cử nhân và thạc sĩ mà tôi phải lên giáo trình và dạy từ đầu, hai cuốn sách phải hoàn tất và một công trình nghiên cứu lớn về giáo dục Việt Nam.
Báo tin vui với các bạn, một trong hai cuốn này đã xuất bản rồi, cuốn thứ hai thì sắp và nghiên cứu về giáo dục Việt Nam cũng đang tiến triển thuận lợi. (Ừ thì tôi cũng biết về vụ Hậu Giang, bạo lực học đường v.v… nhưng những chủ đề này cũng sẽ bàn sau).
Lý do thứ ba, các bạn thân mến ơi, là còn nhiều câu hỏi trong đầu mà tôi còn chưa thể trả lời, nhất là về ý nghĩa của cuộc sống trong một thế giới mà, nhiều khi, có vẻ đã bị những mafia quốc gia thống trị… Trời ơi sao mà nhân loại ngu dốt đến mức thế này?
Thế nhưng, giờ đây, tôi thấy im lặng không còn là một trạng thái tôi nên hay muốn duy trì… Hai năm là đủ rồi các bạn ơi…!!!
Trong hai năm nay tôi đã găp nhiều người online và trực tiếp hỏi tôi: “Sao anh không viết bài như trước?”; “Bao giờ anh sẽ lại viết bài?” v.v… Mới tối hôm qua, ở một sự kiện bên Hà lan, một người gốc Việt đã hỏi tôi như thế.
Đúng vậy, hai năm là đủ rồi các bạn ơi!
Hy vọng trong những tuần tới các bạn sẽ thấy những bài của tôi… hy vọng sẽ có những bài hay và hy vọng – dù đồng ý hay không với những quan điểm quá đúng và chính xác của tôi – những nỗ lực của tôi sẽ góp phần nào đó để chúng ta có một dư luận hay hơn…
JL, Leiden, Hà Lan