Từ hôm qua đến nay, khi nhìn thấy cái gọi là “thông báo” này, tôi không khỏi rùng mình lo ngại, khi Việt Nam đang trên con đường “xây dựng” Nhà nước pháp quyền, theo định nghĩa của họ.
Vì trong thông báo này (như các bạn nhìn thấy ở ảnh số 2), thì có những điểm bất thường như sau:
1. Họ “căn cứ vào lệnh bắt bị can để tạm giam” ngày 19/12 của CA TP Hà Nội, nhưng thực tế anh bị bắt ngày 29 chứ không phải ngày 19;
2. Họ áp dụng biện pháp tạm giam anh từ 29/12/2013 đến 04/04/2024, theo luật sẽ tính là 03 tháng 06 ngày!!
3. Không có lý do của việc bắt giam, mặc dù thời hạn tạm giam không hề ít, hơn 03 tháng!
Như vậy thì rõ ràng là anh Bách đã bị “bắt giữ tuỳ tiện” trong vòng 05 ngày, từ ngày 29/12/2023 đến ngày 03/01/2024, mãi cho đến khi chị Nguyễn Liễu (chính là chị Nguyễn Thị Yêu) đi hỏi về việc bắt giữ chồng mình nhiều lần, sau đó được dư luận quan tâm
thì họ mới vội vàng ra cái lệnh này, để “hợp thức hoá” quá trình giữ người trái phép đó.
Bởi trước đó, trong ngày anh bị bắt đưa đi, chị đi hỏi CA khu vực thì họ đưa lại cho chị chùm chìa khoá nhà, nói chị là anh Bách gửi lại! Và nói chị lên số 89 Trần Hưng Đạo để hỏi!
Khi chị đi lên đó hỏi, thì trực ban lại bảo là cơ quan nghỉ lễ! Gọi nữa thì họ trả lời là hôm đó “chỉ có lệnh khám xét chứ chưa có lệnh khởi tố hay bắt bớ gì”!!!
Vậy mà sau khi dư luận quan tâm, các báo vào cuộc, thì đến ngày mồng 3 vừa rồi chị đi hỏi, thì họ đưa cho chị cái thông báo như ảnh 2, ghi lùi ngày là 29/12 cho khớp với thời điểm bắt giữ!!! Có lẽ vì họ “rút kinh nghiệm” từ những lần bắt giữ tuỳ tiện từ trước đó, như trường hợp của tôi trước đây chẳng hạn, bắt giữ tôi ngày 12/04 nhưng họ lại chỉ đưa ra lệnh tạm giữ vào đêm 13/04/2015, sau này bị Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, HRW và cả UN… coi là trường hợp bị bắt giữ tuỳ tiện!
Đương nhiên, họ là người có quyền lực mà, nên để hợp pháp hoá được những điều phi lý trên đối với trường hợp anh Bách thì dễ thôi, ví dụ như “gối đầu” thêm vào vài cái lệnh tạm giữ người rồi bắt anh ký chẳng hạn!
Nhưng, điều tôi muốn nhắc đến trong bài viết này là một câu chuyện khác!
***
Như tin chị Liễu (vợ anh Bách) và RFA đã đăng tải, đó là dù không có hoạt động gì gần đây và đã chuyển sang làm kinh tế nhưng cơ quan An ninh điều tra Công an Hà Nội vẫn bắt tạm giam anh!
Thời gian gần đây, có nhiều nhà hoạt động, dù cho trước thời điểm bị bắt đã có một thời gian yên ắng khá dài, nhưng rốt cuộc vẫn không thể tránh khỏi bị bắt giữ như anh Peter Lam Bui, Nguyen Lan Thang.. hay thậm chí là đã tập trung hẳn vào hoạt động kinh tế rồi, họ vẫn không để yên, như em Nguyễn Đức Hùng hay anh Phan Vân Bách đây.
***
Điều này làm tôi nhớ lại, ngày trước, lúc muốn ép tôi đi tù bằng được, Điều tra viên Đoàn Mạnh Hải của CA TP. Hà Nội luôn ép tôi phải khai nhận là tôi thành lập Đảng Cộng Hòa mục đích để là một lực lượng “đối trọng với Đảng CSVN”, đấu tranh ôn hoà để “dần tiến tới xoá bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng CSVN”… trong khi trong đường lối đấu tranh của Đảng Cộng Hoà không hề có dòng nào ghi các điều trên.
Ông ta cũng ép tôi phải nhận về cái đích mà Đảng Cộng Hoà hướng đến, đó là vận động tranh cử để dành cho được ít nhất 2/3 số ghế trong Quốc Hội để đề xuất và thông qua được việc thay đổi Hiến Pháp, trong khi đó ở thời thanh xuân tuổi trẻ nhất khi ước mơ vẫn tràn đầy, chúng tôi cũng chỉ mong muốn, và thảo luận cùng nhau, và trong những văn bản được họ in ra, thì cũng chỉ mong muốn đạt được cái đích đó là 1/3 số ghế trong Quốc Hội.
Tôi đã tranh luận nhiều ngày với ông ta về vấn đề này, rằng cho dù chúng tôi là những người trẻ tuổi và mong muốn theo đuổi lý tưởng của mình thì chúng tôi cũng biết rằng ngoài Đảng Cộng Hoà, thì vẫn còn nhiều đảng phái và các hội nhóm chính trị khác ở Việt Nam, khát vọng của chúng tôi chỉ đến 1/3 thôi, còn 1/3 còn lại, chúng tôi rất mong muốn được liên kết, hợp tác với các đảng phái khác, kể cả Đảng CSVN nếu chúng ta có cùng mục tiêu ví dụ như thông qua luật sở hữu đất đai cho người dân, hay thông qua luật biểu tình…
Tuy nhiên, nếu với chỉ là khát vọng 1/3, làm sao ông ta ép chúng tôi vào cái thế “là lực lượng đối trọng” được? Vậy nên ngày nào ông ta cũng ép, kể cả là thứ 7, Chủ nhật. Đến mức có những ngày khi tôi bị nhọt ở mông, sưng to, chảy cả máu, rõ ràng là không thể làm việc được nhưng ông ta cũng cho 2 người 2 bên xốc lên tầng để làm việc. Đến khi thấy tôi máu chảy nhiều thấm đỏ cả quần thật, ông ta mới chịu cho tôi nghỉ ngơi.
Cuối cùng thì, ông ta cũng ép cho được tôi phải nhận là muốn giành 2/3 số ghế, một mục tiêu “đầy tham vọng” do ông và có thể là cả những lãnh đạo của ông tự vẽ ra cho tôi.
Bởi chỉ có như vậy, ông ta mới có thể ép tôi vào thế “đối trọng” hay “đối lập” như ông ta mong muốn!
Và cũng chỉ có như vậy, ông ta mới có thể huy động được cả “hệ thống chính trị” của họ vào cuộc, để bỏ tù tôi!!
***
Và, thực tế bằng trải nghiệm tiếp xúc với những người tù chính trị cho tôi thấy rằng, nếu ai đó nói rằng mục tiêu của (chúng) tôi là lật đổ chế độ, là xoá bỏ điều 4, là đối trọng, là xoá bỏ sự “lãnh đạo của Đảng CSVN” thì các điều tra viên luôn “tôn trọng” và “lắng nghe hết sức” (bởi vì đã quá dễ cho họ bỏ tù!), còn với ai có khát vọng và chỉ “khai nhận” là muốn xây dựng đất nước, muốn cải thiện hệ thống luật pháp, hay chỉ muốn “thể hiện chính kiến bản thân trong ôn hoà..” thôi chẳng hạn, thì họ luôn ép bằng được vào thế phải nhận là “mục đích bên trong” hay “mục đích sâu xa là để “dần tiến tới xoá bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng CSVN”.. hay chí ít thì cũng là cộng tác, hay trao đổi tiếp xúc với các tổ chức thù địch, phản động..!
Bởi vậy nên, nhiều khi tôi cảm thấy, ngoại trừ những người anh hùng dám đứng lên công nhận và công khai là mình đứng ra để “xoá bỏ vai trò lãnh đạo của ĐCSVN”, hay để “lật đổ” hay “thay thế” chế độ… thì vẫn còn đó rất nhiều trường hợp, với mong muốn đơn giản là góp sức nhỏ bé vào công cuộc xây dựng đất nước tốt đẹp, minh bạch hơn.. cũng bị ép vào thế phải nhận là đối trọng với họ!
Vì, chỉ có như vậy, họ mới dễ bỏ tù được!
Và, cũng chỉ có cách thổi phồng các vụ việc lên như vậy, thì lực lượng Công An mới có thể làm cho Bộ Chính Trị “hiểu” rằng các “thế lực thù địch” luôn toa rập và sẵn sàng xoá bỏ chế độ bất kỳ lúc nào. Nỗi lo sợ này ngày trước nó chưa rõ ràng, nhưng sau thảm hoạ Formosa với cả hàng chục nghìn người xuống đường ở khắp nơi trên VN, thì họ thổi phồng lên thành hiển hiện hơn bao giờ hết, trong khi đó trong cả hàng chục nghìn bước chân xuống đường, số lớn trong đó đơn giản chỉ là lên tiếng cho vấn đề về môi sinh trong điều kiện “cực chẳng đã”.
***
Sau biến cố đó, thì sự đàn áp đối với giới bất đồng chính kiến ngày càng leo thang, ngân sách dành cho Bộ CA ngày càng tăng, gấp cả hơn hàng chục lần so với ngân sách dành cho y tế, giáo dục và các bộ khác. Và sự đàn áp hiện nay đã mạnh đến mức mà cả ngay cả những hội nhóm xã hội dân sự vốn khá lớn mạnh trước đây, nay cũng chẳng còn hoạt động gì đáng nổi bật trong nước.
Hay thậm chí là, như đã dẫn, có nhiều nhà hoạt động cũng đã im hơi lặng tiếng một thời gian dài, nay cũng bị đưa lên “bàn mổ”.
Hình như là, khi bị đàn áp quá mạnh tay, gần như không còn hội nhóm nào có hoạt động nổi bật nào đáng chú ý, Bộ CA vẫn luôn muốn “thổi phồng” lên về “sự nguy hiểm” của “các thế lực thù địch” và về các hoạt động của họ; nên dù cho các nhà hoạt động đã không còn hoạt động nữa, hay thậm chí là tuyên bố rời khỏi hội nhóm, từ bỏ con đường đấu tranh rồi, họ vẫn muốn “bơm thổi” về “sự nguy hiểm” của họ.
Bởi nếu không bơm lên, thổi phồng các vụ việc, thì lấy đâu ra ngân sách để nuôi sống cho cả một bộ máy khổng lồ như thế!!!
***
Bởi vậy nên tôi thấy xót xa. Vì với những gì họ đã và đang làm thì những người đang hoạt động hay đã từng hoạt động, họ cũng coi là “dự án béo bở, thơm ngon” của họ mà thôi. Khi cần lên lon, lấy tiền, lên sao vạch gì đó, thì đã có những “con mồi” ngon lành kia để “làm thịt”. Tôi nói có căn cứ, khi rõ ràng trong những vụ án của tôi thì lần 1, ĐTV Lê Duy An nhanh chóng thăng từ Thượng Uý lên Đại Uý chỉ sau có vài ba tháng, còn trong lần 2, em Thiếu uý trẻ Nguyễn Văn Dũng cũng được các bậc “đàn anh” dìu dắt tham gia vào vụ án của tôi, và thăng nhanh chóng từ Thiếu Uý lên Trung Uý ngay khi vụ án của tôi còn chưa đưa ra xét xử!
***
Đành rằng quốc gia nào cũng cần có lực lượng cảnh sát để đảm bảo trật tự xã hội, nhưng mà cảnh sát nước văn minh họ có luật và làm theo luật. Còn ở Việt Nam, tại sao nghĩ ra một đống luật rồi mà đến khi làm thì lại không theo luật?
Một nhà nước pháp quyền, có chăng, chỉ là ước vọng thật xa vời!
______
Ảnh 1: Anh Phan Vân Bách là người đội chiếc mũ “Quyền con người”. Thứ tự theo ảnh chụp từ trái qua phải là tôi, anh Bách, anh Dũng Hoàng Sa, và anh Chí Tuyến. Anh em gặp nhau tại Hà Nội, tháng 12/2016.
Ảnh 2: Giấy thông báo về việc áp dụng biện pháp tạm giam của Cơ quan ANĐT CA TP Hà Nội đưa cho chị Nguyễn Liễu vợ anh Bách, sau khi chị đã hỏi nhiều ngày về tình trạng của chồng mình. Họ đưa cho chị ngày 03 tháng 01 năm 2024.
I liked it as much as you did. Even though the picture and writing are good, you’re looking forward to what comes next. If you defend this walk, it will be pretty much the same every time.
Somebody essentially lend a hand to make significantly posts I might state That is the very first time I frequented your web page and up to now I surprised with the research you made to create this particular put up amazing Excellent job