Ngày 10 tháng 3.
Thời tiết rất tốt, trời rất sáng sủa. Hình ảnh trong sân của các đồng nghiệp nơi họ sống đều là những bông hoa nở rộ và đầy màu sắc. Nhớ lại rằng đúng ra là tôi đã mua vé đi đảo Hải Nam vào ngày 6 tháng 2 năm nay, hôm nay là ngày trở về. Kết quả lại bị nhốt trong thành và không đi được. Trình hình dịch bệnh cho đến ngày hôm nay, lần này thực sự có thể nói: những ngày khó khăn cuối cùng cũng đã qua. Các Bệnh viện dã chiến đã hoàn toàn đóng cửa, và rất ít ca nhiễm mới được phát hiện. Tôi nghĩ qua 1,2 hôm nó sẽ trở về số 0. Thảm họa sắp kết thúc. Các bạn, đừng bao giờ nói với tôi là chiến thắng. Hãy nhớ, đây không phải chiến thắng, mà là kết thúc.
Tôi không ngờ rằng việc phong thành sẽ kéo dài đến vậy. Lần cuối cùng tôi đến bệnh viện để lấy thuốc, tôi nghĩ rằng một tháng là đủ, nhưng thực sự là không đủ. Phải đến bệnh viện kê đơn thuốc. Và bàn tay của tôi bắt đầu có vấn đề. Mấy năm trước, toàn bộ lòng bàn tay bị nứt, và đã được trị khỏi trong gần một năm. Nhưng những ngày này, khe nứt bắt đầu đột ngột xuất hiện trên đầu ngón tay. Hôm nay ngón tay đau ,trực tiếp ảnh hưởng đến việc đánh máy. Không thể viết nhiều hơn.

May mắn thay, vài ngày trước, một tạp chí tên là “Tao khách văn nghệ” (tha thứ cho tôi vì không biết gì và chưa xem tạp chí này) đã gửi cho tôi một email và hỏi tôi một vài câu hỏi. Bởi vì nó không phải trong giới truyền thông, mà là một tạp chí văn nghệ, vấn đề của họ sẽ thoải mái hơn. Tôi nghĩ đó là một đồng nghiệp, vì vậy câu trả lời của tôi cũng tuỳ tiện. Ghi lại câu hỏi và trả lời này ở đây hôm nay.
1. Nhật ký của bạn quá thật. Các chi tiết được ghi lại trong đó, tất cả những tiếng thở dài, bạn đã nghĩ gì về nó khi bạn gửi nó đi, có khi nào bạn suy nghĩ lại, có thể dùng kỹ thuật văn chương để sửa đổi nó?
Phương Phương: Vì khái niệm văn học khác nhau, nên mới suy nghĩ như vậy. Đây là một cuốn nhật ký, một cái gì đó không cần phải sửa chữai. Khi lần đầu tiên tôi viết, là trên nền tảng Weibo. Weibo chỉ là một nơi để trò chuyện nghĩ đến đâu viết đến đó. Bên cạnh đó, tôi không phải là một cây bút trẻ, tôi là một nhà văn chuyên nghiệp. Tôi viết bằng trái tim của mình, và thực sự ghi lại những suy nghĩ trong lòng của tôi, thế là đủ.
2. Một số người nói rằng họ thà chú ý đến nhật ký Phương Phương hơn là tin vào các phương tiện truyền thông như Nhật báo Trường Giang. Bạn nghĩ sao? Bạn có nghĩ rằng Nhật ký Vũ Hán đã gây ra một phản ứng lớn như vậy?
Phương Phương: Tôi không tin truyền thống nói như vậy, quá là thiên vị. Với các tờ báo lớn, tình hình dịch bệnh tiến triển như thế nào, cũng phải theo dõi họ. Tôi chỉ viết ra cảm nhận cá nhân mà thôi. Từ chổ tôi, tôi không thể nhìn thấy toàn bộ cục diện, điều này rất rõ ràng. Lúc mới viết , tất nhiên là tôi không ngờ có quá nhiều người theo dõi như vậy, và tôi cũng rất ngạc nhiên. Tôi hỏi các bạn học và đồng nghiệp tại sao họ theo dõi cái này? Chúng tôi cũng không rõ..
3. “Một hạt tro của thời đại rơi xuống đầu mỗi người, đó là một quả núi.” Câu này đã trở thành một câu, được truyền tải rộng rãi nhất trong dịch bệnh này. Nhìn lại, bạn có nghĩ nó đã trở thành một lời tiên tri?
Phương Phương: Đây không phải là một lời tiên tri. Đây chỉ là một sự thật. Đó là một thực tế tồn tại trong bất kỳ thời đại nào.
4. Mỗi ngày bạn đều quan tâm đến các tin tức cá nhân, ngoại trừ « Nhật ký Vũ Hán », bạn có ý tưởng nào để ghi lại, số phận của ai đó trong tương lai, và viết thành tiểu thuyết không? (Hoặc có số phận ai đó làm bạn xúc động nhất?)
Phương Phương: Rất nhiều người từng làm tôi xúc động và chạm vào lòng tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc viết một cuốn tiểu thuyết như vậy, vì tôi có quá nhiều kế hoạch viết lách trong người.
5. Một số người nói rằng trong dịch bệnh này, các nhà văn Trung Quốc đã im lặng tập thể. Tại sao bạn muốn lên tiếng? Đặc biệt, nhật ký của bạn chứa khá nhiều lời buộc tội quan chức vô trách nhiệm, và chỉ trích quan viên Vũ Hán …
Phương Phương: Quan điểm này không đúng. Trong thực tế, nhiều nhà văn địa phương cũng đang ghi lại. Ngoài ra, mọi người đều ghi theo những cách khác nhau. Một số người có thể sử dụng tiểu thuyết để ghi lại, một số có thể ghi ở chế độ riêng tư. Những người như tôi ghi trên nền tảng công cộng cũng không phải ít. Các nhà văn nơi khác, không hiểu nội tình ở đây, rõ ràng không thể làm được. Giống như sự lây lan của virus Ebola châu Phi, tôi cũng không nói gì được, vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Điều này là tự nhiên. Có quá đáng không, khi bắt các nhà văn đồng thanh lên tiếng. Sự lây lan dịch bệnh tại Vũ Hán đến thời điểm này, tất nhiên là kết quả của trách nhiệm tập thể. Các quan chức hành chính và chuyên gia ở Hồ Bắc và Vũ Hán, cũng như Ủy ban Y tế và Sức khỏe Hồ Bắc và Vũ Hán, tất cả đều có trách nhiệm, và họ có trách nhiệm rất lớn. Vì họ chịu trách nhiệm, tại sao tôi không thể chỉ trích họ?
6. “Nếu bạn muốn nịnh hót ai, cũng phải chừng mực. Mặc dù tôi đã già, sức mạnh lời chỉ trích của tôi không bao giờ già.” Câu này gợi cho tôi nhiều câu chuyện xảy ra với bạn, chẳng hạn như “Một nhà văn nào đó, với Giải thưởng Văn học Lỗ Tấn “Một nhà văn nào đó phê phán quá trình thăng chức chuyên gia”, những tựa bài đặt câu hỏi mà bạn đã viết ra, đây thực sự là những lời phê phán, vì đều là những người xung quanh bạn, nhìn xuống không thấy nhìn lên cũng thấy, nhưng bạn lại muốn phê phán họ. Những lời chỉ trích đó có ý nghĩa gì với bạn?
Phương Phương: Khi tôi còn tại vị, có một số việc phạm quy, đầu tiên tôi đã thảo luận với chi bộ đảng và hy vọng họ có thể quản. Khi họ không quan tâm, tôi chỉ có thể đưa lên mạng. Tôi chỉ làm hết trách nhiệm của mình. Bây giờ tôi đã nghỉ hưu, họ đều là lũ rác rưởi, không phải việc của tôi.
7. Bạn có cho rằng các nhà văn nên có nhiều trách nhiệm xã hội hơn ngoài việc viết lách?
Phương Phương: Nó phụ thuộc vào từng cá nhân. Không phải tính cách của mọi người, đều phù hợp với việc, gánh vác trách nhiệm xã hội. « Gánh vác » 2 từ này rất đơn giản, nhưng không có lòng can đảm, không có khả năng, tính cách yếu đuối, bản tính nhút nhát và dễ dàng lo lắng, thì tại sao phải để anh ta phải gánh? Chuyện của thiên hạ, tất nhiên có người gánh vác, có người sẽ tiếp nhận gánh vác này, luôn luôn là vậy. Không nên ép buộc người khác. Vì vậy, đây là vấn đề của sự lựa chọn cá nhân. Không nên nói phải gánh hay không phải gánh như vậy.
8. Về cuốn “Chôn mềm”(cuốn tiểu thuyết « Soft Burial » của tác giả), bạn gặp phải công kích từ 2 phía chùa chiền và giang hồ. Bạn nghĩ sao? Đám đông hung dữ lao đến. Bạn có sợ không ?
Phương Phương: Không quan tâm lắm. Có gì để sợ? Đúng ra là họ phải sợ tôi? Về chiến bút, tôi là một nhà văn chuyên nghiệp, và việc tôi làm là viết lách. Làm sao có thể sợ chúng. Nếu họ cầm cây gậy gây sự trước cửa, tôi có thể sợ. Nhưng họ chỉ viết bài, đây có phải là sở trường của tôi không? Cái gọi là giang hồ mà bạn đang nói đến, đều là những người cực tả? Trình độ của họ quá thấp, khả năng viết lách, phán đoán logic, suy nghĩ quán tính, v.v., đều quá thấp. Tôi tranh luận với họ, cũng làm mất thể diện. Thật đáng tiếc khi ngôn ngữ Trung Quốc tốt như vậy,lại được sử dụng trên người chúng, và tôi không muốn lấy ra để tranh luận với họ. Nhưng các quan chức thì khác, đặc biệt là các quan chức cấp cao. Họ có quyền lực trong tay. Ngay cả khi họ về hưu, họ vẫn có ảnh hưởng đến nhiều người. Khi họ tấn công tôi, tất nhiên là tôi sẽ chống cự. Tôi quá lười để quan tâm đến, những kẻ lưu manh cực tả, nhưng những người cánh tả cực đoan này khoác áo quan chức, tại sao tôi không chống cự. Kết cuộc của phản kháng, không phải là tôi thua, mà là họ thua. Bây giờ họ biết rằng thật không thể tuỳ tiện, đi mắng một nhà văn như vậy.Bạn xem sau này các quan về hưu có còn dám, nhảy ra phê phán tác phẩm của một nhà văn hay không ? Đó là tự họ làm xấu chính mình.
9. Nếu nhiều năm sau, ai đó đánh giá Nhà văn Phương Phương, bạn có muốn “cô ta là một nữ nhà văn có trách nhiệm với xã hội, có lương tâm và đáng ngưỡng mộ không?” Hoặc “Cô ta là một người văn ngôn cao siêu, Một nhà văn có ngòi bút sắc xảo? ”
Phương Phương: Không thành vấn đề, tôi không quan tâm người khác đánh giá tôi như thế nào. Tôi có thể sống cuộc sống tư tại là được. Họ muốn nhận xét như thế này thì tuỳ, cũng không liên quan đến tôi.
10. Khi bạn đang viết “Thành phố Vũ Xương”, bạn đã cân bằng hiện thực lịch sử với trí tưởng tượng hư cấu như thế nào? Bạn nghĩ gì về viết giả sử cho những người sống ngày nay?
Phương Phương: Tiểu thuyết cuối cùng cũng là tiểu thuyết. Nó cần hư cấu. Nhưng viết tiểu thuyết về lịch sử thực sự phải tôn trọng lịch sử. Tôi chỉ đưa các nhân vật tôi đã viết vào trong quá trình lịch sử này. Tất cả lịch sử đều có những khoảng trống. Khi tôi viết một cuốn tiểu thuyết giả sử, một bức tranh lớn về các sự kiện lịch sử hiện ra trong tâm trí tôi, và sau đó tôi tìm ra những khoảng trống trong đó, và để nhân vật của tôi nhét vào trong. Viết chuyện giả sử như vậy là rất có ý nghĩa, nghĩa « Dị sử vi Giám »(giám sát bằng lịch sử).
11. Trên thực tế, có rất nhiều tiếng nói hoài nghi hoặc phản đối bạn trên mạng. Bạn có cảm thấy uổn khúc hay buồn bã khi đối mặt với những tiếng nói như vậy không? Trong hoàn cảnh như vậy, làm thế nào bạn duy trì trạng thái quân bình, trước sự gieo rắc sợ hãi và hoản loạn, của những người xung quanh?
Phương Phương: Không buồn lòng, một chút bất bình, nhưng tức giận và khó hiểu hơn. Bạn sẽ tức giận tại sao đám cực tả lại làm như vậy, mà không hiểu tại sao những người đó có quá nhiều thù hận. Tôi không biết một ai trong số họ, và tôi chưa bao giờ gặp nhau theo bất kỳ phương cách nào. Sự thù hận của họ giống như kiếp trước tôi như thể thâm thù giết cha họ vậy, hoàn toàn không thể giải thích nổi.
Tôi không thể duy trì suốt trạng thái an tâm, và đôi lúc tôi cũng bị căng thẳng. Cũng có những lúc tôi không biết làm thế nào để tốt hơn. Khi nhiều sự việc không chắc chắn xảy ra, tâm trí cũng hỗn loạn.
12. Với thân phận cựu chủ tịch Hội Nhà văn, nó có bảo vệ cho bạn hay ảnh hưởng tiêu cực hay không?
Phương Phương: Hình như không có gì hết? Khi tôi là chủ tịch, tôi không bận tâm đến thân phận đó. Khi tôi về hưu cũng không bận tâm đến điều đó. Thân phận này chưa bao giờ bảo vệ tôi và tôi không nghĩ nó có bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực nào. Khi tôi chưa làm chủ tịch, tôi đã sống rất tốt. Khi tôi lên làm chủ tịch, cuộc sống cũng không thay đổi. Bây giờ về hưu, cũng giống như trước đây. Những kẻ quá coi trọng chức chủ tịch, là không hiểu thể chế Trung Quốc, cũng không biết gì về cá nhân tôi.
13. Khá nhiều tác phẩm của bạn mô tả cuộc sống của người Vũ Hán. Bạn thích gì nhất về người Vũ Hán? Dịch bệnh viêm phổi lần này có làm bạn trải nghiệm các khía cạnh khác của người Vũ Hán không?
Phương Phương: Người dân ở Vũ Hán luôn luôn sảng khoái và rất có nghĩa khí. Rất có thiện chí giúp người, có chút tnghĩa khí giang hồ. Điều này có thể liên quan đến vị trí địa lý và điều kiện khí hậu của Vũ Hán. Tuy nhiên, Vũ Hán luôn là một thành phố thương mại. Mặc dù người dân tác phong lề mề, nhưng họ không quá to gan. Thí dụ như nghe lời chính quyền, vui vẻ để sống và ít hứng thú với chính trị, họ rất thực tế. Có không có dịch bệnh, họ đều vậy. Đó là hình dáng ấn tượng về người Vũ Hán. Không có gì khác.
14. Bạn nghĩ gì về mối quan hệ giữa nhà văn và thành phố?
Phương Phương: Đây là mối quan hệ giữa cá và nước. Đó là mối quan hệ giữa thực vật và đất trồng.
15. Nếu dịch bệnh kết thúc, bạn muốn làm gì nhất?
Phương Phương: Tiếp tục hoàn thành cuốn tiểu thuyết tôi đang việc dỡ.
Ngày 11 tháng 3.
Thời tiết vẫn tốt. Ánh nắng đầu xuân rất sản khoái. Hãy nghĩ về Đông Hồ trống rỗng vào lúc này. Hoa mai có thể đã bị,gió và mưa của hai ngày trước thổi bay. Biển hoa của hàng vạn cây chỉ có thể dành toàn bộ mùa hoa một cách tự tại. Bài thơ nên nói sao? ‘’Bạch hoa phiêu linh,thuỷ tự lưu dạ ‘’. Con chó già trong nhà bị nhốt trong một thời gian dài, nên không muốn ra ngoài. Đuổi như thế nào cũng không muốn ra sân, nhất định nằm trong ổ. Tôi cũng cảm thấy như vậy, không muốn ra ngoài, chỉ muốn ở nhà. Một số bạn bè hẹn nhau: Sau khi dịch bệnh qua đi, hãy đến đó nghỉ ngơi. Xem ánh nắng mùa xuân và du ngoạn thanh sơn lộc thuỷ. Nếu như trước đây, tất nhiên tung chân bước đi liền. Nhưng bây giờ, không có cảm giác muốn ra ngoài, tôi tự hỏi không biết đó là loại di chứng nào.
Bạn bác sĩ tiếp tục truyền tải thông điệp tốt lành. Số lượng bệnh nhân mới được chẩn đoán đã giảm xuống dưới 20, số 0 chắc sắp đến. Số người chết cũng đã giảm đáng kể nhờ nỗ lực của các bác sĩ. Than ôi, tôi hy vọng rằng thông điệp về cái chết bằng 0 đến sớm hơn. Trụ sở phòng chống dịch bệnh tỉnh Hồ Bắc đã đưa ra một thông báo ngày hôm nay: Tỉnh lấy huyện làm đơn vị, phân khu, phân cấp, phân loại, phân thời gian để thúc đẩy việc nối lại công việc và sản xuất. Điều đó đang nói, chúng ta nhanh trở lại cuộc sống bình thường sớm rồi ư?
Một người bạn (Mỗi người bạn đều có tên và họ. Không nói ra tên họ, cũng là lo lắng những người quá khích sẽ làm tổn thương những người tốt.) Đã truyền cho tôi 1 bức ảnh sáng nay, đó là mấy chục thành viên, nhóm wechat khoa ngoại tuyến giáp và nhủ hoa, của Bệnh viện Trung ương Vũ Hán. cũng là nhóm WeChat nơi Bác sĩ quá cố Giang học Khánh đã từng tham gia. Vào cái ngày bác sĩ Khánh mất, mọi người thay thế đầu của họ bằng cùng một cây nến bóng đen, chỉ để lại một hình ảnh của cái đầu, đó là chính bác sĩ Giang Học Khánh. Tôi rất cảm động, đồng nghiệp có tình có nghĩa như vậy, Bác sĩ Khánh nơi suối vàng nếu biết, sẽ có phần an ủi.
Từ hôm qua đến hôm nay, Thông tin của bác sĩ Nghệ Phân của Bệnh viện Trung ương đã lan truyền khắp trên mạng. Việc chặn xoá trên mạng đã gây ra sự phẫn nộ trong nhân dân. Mọi người giống như trong cuộc đua tiếp sức, xóa một lần lại đăng lại 1 lần. hết đợt này đến đợt khác. Các loại văn tự, các loại phương pháp, làm an ninh mạng xóa hoài không hết và dập không tắt. Trong quá trình đối đầu giữa xóa và đăng, giữ lại bài viết này đã trở thành, một nghĩa vụ thiêng liêng, trong trái tim của mọi người. Cảm giác thiêng liêng này, xuất phát gần như từ một tiềm thức: bảo vệ nó, tức là bảo vệ chính mình. Đi đến bước này, An ninh mạng, bạn vẫn còn có thể xóa nó chứ?
Tôi rất khó hiểu cách hoạt động của bộ phận an ninh mạng. Họ đã xóa bài tôi, hết lần này đến lần khác và tôi suy đoán rằng do những lời buộc tội của lề trái cực đoan, họ đã cố gắng duy trì sự ổn định nên họ xóa chúng. Tôi cũng có loại tâm lý này, và khi đối mặt với những rắc rối của người xấu, đó là bôi đen họ. Nhưng tại sao bạn lại xóa bài viết về Nghệ Phân khỏi trang mạng People? Có thực sự sợ bị lộ tẩy? Vậy lộ tẩy này là tẩy gì? Bài báo nói gì về Bệnh viện Trung ương Vũ Hán, đó chính xác là những gì chúng tôi muốn hỏi. Đó là ai, ở đâu và vì lý do gì đã trì hoãn dịch trong hai mươi ngày. Các an ninh mạng không muốn biết sao? Dịch bệnh từ lúc bắt đầu cho đến khi lan rộng. Không rõ chuyện gì đã xảy ra ở trong đó. Làm thế nào người dân Vũ Hán và thậm chí cả nước có thể vượt qua rào cản này? Tôi tin rằng quản trị mạng sẽ không vô cớ xóa một bài viết, nó phải là một yêu cầu từ phía nào đó. Vậy ai đã yêu cầu xóa nó? Quan viên Vũ Hán? Hay là quan viên Hồ Bắc? Hay là… tóm lại, thật khó để tôi hiểu và khó tưởng tượng nổi.
Sau khi dịch bệnh bùng phát vào tháng 12 năm ngoái, quá trình đó,có quá nhiều thứ trái với lẻ thường, quá nhiều thứ đã vi phạm các quy tắc và quá nhiều thứ không thể trả lời được. Những điều này, chúng ta có thể thấy một chút ,từ các cuộc điều tra gần đây, của các phóng viên khác nhau. Các chi tiết đáng kinh ngạc, và tôi không biết phải nói gì. Bất kể các quan chức hoặc chuyên gia, cho dù họ ngớ ngẩn, tiêu cực, sơ suất bất cẩn, hoặc đổ lỗi tránh nhiệm, đến mức như vậy, nó tương đương với tội tồng phạm và phải bị trừng trị nghiêm khắc. Do đó, tôi không tin rằng lãnh đạo sẽ dễ dàng bỏ qua, để những người có trách nhiệm vượt qua nó một cách dễ dàng. Rốt cuộc, do hậu quả của việc không truy cứu, thiệt hại lớn nhất là chính nhà nước, là sự tín nhiệm của chính phủ, là trái tim bị tổn thương của người dân, càng không thể nói. Sau đó, những thảm họa khác nhau sẽ kéo dài vô tận. Bởi vì không làm việc hoặc làm hư việc, đều không liên can. Tự mcá nhân họ không có trách nhiệm, nhà nước có hứng nổi không. Để trích dẫn một câu mà mọi người đều quen thuộc: Nếu điều này tiếp diễn, đất nước sẽ không phải là một quốc gia.
Hôm nay, tôi cũng đặc biệt kiểm tra các quy định có liên quan. Một trong số đó là: “Quy định tạm thời về việc từ chức cán bộ lãnh đạo của Đảng và Chính phủ”. Tôi không biết nó được giới thiệu vào năm nào và liệu nó có được sửa đổi sau đó không. Tôi sẽ ghi lại ở đây trước. Chương thứ tư của quy định là “Xin lỗi từ chức”. Điều 14 đề cập rằng các cán bộ lãnh đạo của đảng và chính phủ không nên đảm nhiệm các vị trí hiện tại do những sai lầm nghiêm trọng trong công việc, hành vi sai trái hoặc gây tổn thất đáng kể hoặc ảnh hưởng xấu hoặc có trách nhiệm lãnh đạo quan trọng đối với các thảm hoạ.
Điều 15 cụ thể hơn. Một là: do thất bại trong công việc, gây ra sự cố quần thể nghiêm trọng hoặc xử lý không đúng sự cố quần thể hoặc khẩn cấp, gây hậu quả nghiêm trọng hoặc ảnh hưởng xấu, trách nhiệm lãnh đạo chính phải là Xin lỗi từ chức, thứ hai là: những sai lầm nghiêm trọng trong việc ra quyết định, gây thiệt hại kinh tế lớn hoặc ảnh hưởng xấu, và những người chịu trách nhiệm lãnh đạo chính nên từ chức. Thứ ba là: hành vi sai trái nghiêm trọng trong phòng chống và cứu trợ thiên tai, phòng chống dịch bệnh, v.v., gây thiệt hại lớn hoặc ảnh hưởng xấu, và những người chịu trách nhiệm lãnh đạo chính phải từ chức, thứ tư là: hành vi sai trái nghiêm trọng trong công tác an toàn, tai nạn trách nhiệm lớn liên tục hoặc lặp đi lặp lại, Hoặc nếu có một tai nạn trách nhiệm lớn và người chịu trách nhiệm lãnh đạo chính sẽ từ chức và xin lỗi, thứ năm là: hành vi sai trái nghiêm trọng trong quản lý và giám sát trong giám sát thị trường, bảo vệ môi trường, quản lý xã hội, v.v. Hoặc nếu nó có ảnh hưởng xấu và chịu trách nhiệm lãnh đạo chính, thì nên xin lỗi và từ chức; Thứ sáu: Thực thi không đầy đủ “Quy định về tuyển chọn và bổ nhiệm cán bộ lãnh đạo của Đảng và Chính phủ”, dẫn đến sự giám sát và sai lầm nghiêm trọng trong việc làm, và ảnh hưởng xấu. Thứ bảy là: Sự bất cẩn trong quản lý và giám sát đã dẫn đến việc vi phạm kỷ luật và pháp luật nghiêm trọng liên tục bởi các thành viên của nhóm hoặc cấp dưới, gây ra ảnh hưởng xấu, và những người chịu trách nhiệm lãnh đạo chính phải từ chức và xin lỗi. Lý do thứ tám: nếu vợ / chồng, con cái và nhân viên xung quanh họ vi phạm nghiêm trọng kỷ luật và pháp luật, họ nên từ chức và nghỉ việc nếu họ có ảnh hưởng xấu; Chín là: có những tình huống khác cần bị khiển trách và từ chức.
Các quy định trên được ghi lại.
Rõ ràng, xin lỗi từ chức là cần thiết cho hoạt động bình thường của một xã hội. Đối chiếu với 9 điều trên, ai nên chịu trách nhiệm và từ chức ở Hồ Bắc và Vũ Hán? Kiến nghị người liên quan nên tự mình đối chiếu. Các điều khoản nào trong đó liên quan đến chính mình? Nếu không tự giác, mọi người sẽ lập ra một danh sách liên quan, đi đến bước đó, có thể không còn ý nghĩa nữa. Tôi cảm thấy rằng khi các quan chức nhậm chức sau này, trước tiên họ phải hiểu cách xin lỗi, và sau đó họ phải học cách từ chức. Với những hạng người vô tri vô lại, làm hỏng việc còn mặt dầy như vậy, người dân sẽ gánh không nổi đâu.
Viết đến đây, một người bạn đã gởi đến bài điều tra của phóng viên « Nam phương Cuối tuần », với tựa đề: “Bốn người hy sinh, bốn người nguy kịch -Thời khắc đen tối tại Bệnh viện Trung ương Vũ Hán”. Vào đề nói liền, còn có bốn bác sĩ đang nguy kịch tại Bệnh viện Trung ương. Bác sĩ Dương Phàm, Trưởng khoa cấp cứu, nhấn mạnh rằng cả bốn người đều bị suy đa tạng bao gồm suy hô hấp và đi kèm với các biến chứng bất lợi khác nhau. “Một số người dựa vào các phương pháp y tế bên ngoài để hỗ trợ và duy trì sự sống.” Đó là Phó viện trưởng Vương Bình, Ủy viên lý luận Luân Lệ, Phó chủ nhiệm nội khoa não bác sĩ Dị Phàm và Phó chủ nhiệm khoa tiết niệu Hồ Vệ Phong. Than ôi, nó thực sự làm mọi người đau buồn. Trong trường hợp này. Bí thư và Viện trưởng của Bệnh viện Trung ương có thể ngồi yên trong ghế của họ không? Quả thực muốn mọi người hét lên: Nếu còn lương tâm, xin hãy đi đầu trong việc xin lỗi và từ chức? !!
Ngày 12 tháng 3.
Bầu trời sáng và không có nắng. Nhưng cảm giác của mùa xuân vẫn sâu đậm.
Hôm nay là một ngày kỳ lạ, và mọi thứ tôi gặp phải sau khi thức dậy đều khó chịu. Đầu tiên, tôi thấy một bài đăng từ một vài người bạn. Tiêu đề là: “Bạn nghĩ sao về cư dân mạng đã chỉ trích Phương Phương rất thậm tệ?” Họ thu thập hơn hai trăm từ tấn công ác ý với tôi. Tôi có thể nói gì đây ? Một người có thể mô tả như là đầy ác ý, thậm chí không có 1 chút lòng tốt. khoảng một nửa những lời trách mắng và một nữa những lời bêu xấu? Bài viết của tin này là trang web “Hồ Bắc hôm nay.” Đơn vị có thẩm quyền là Hội Nhà báo Hồ Bắc. Đây có phải là trang web của chính quyền? Không phải vì tôi đã hét lên một vài lời truy trách, hay “Xin lỗi từ chức” mà đã ra tay sao?
Một chuyện khác thậm chí còn kỳ lạ hơn nữa. Và tất cả bất ngờ ập đến. Điểm chính là tôi đã sử dụng các đặc quyền của mình để tìm cảnh sát giao thông đưa cháu gái tôi ra khỏi Vũ Hán trở về Singapore. Một số tài khoản công chúng cố ý viết ra như vậy. Dường như những kẻ ác ý tấn công tôi không thể tìm thấy bất cứ thứ gì.
Cháu gái tôi đã sống ở Singapore hơn mười năm và là một kiều dân Singapore, nên đã lên chuyến bay đón kiều dân của Singapore về nước. đó là thoả thuận giữa Trung Quốc và Singapore. Vẫn trong dịp Tết Nguyên đán, ấn tượng còn nhớ máy bay đã cất cánh lúc 1 giờ sáng (tôi không nhớ rõ lắm, nhưng dường như là 3 giờ sáng? Dù sao thì cũng rất muộn.). Anh trai và chị dâu tôi đều đã trên 70 tuổi và không biết lái xe. Một lệnh cấm xe cá nhân vừa được ban hành ngày hôm đó. Tôi thực sự tuân theo các quy tắc và xin giúp đỡ. Thành thật mà nói, tôi đã sống ở Vũ Hán hơn sáu mươi năm và quả thật là tôi quen biết không ít các sĩ quan cảnh sát ở Vũ Hán. Trong đơn vị công tác, thành viên gia đình các đồng nghiệp cũng là cảnh sát. Văn phòng Công an Vũ Hán có một nhóm viết lách đã từng mời tôi đến thăm. Bất cứ cuộc họp nào của Văn phòng Công an Thành phố cũng mời tôi tham dự. Tôi cũng đã viết nhiều tiểu thuyết về cảnh sát, và rất nhiều tài liệu được lấy từ họ. Tôi quen biết với rất nhiều cảnh sát, điều này có chuyện bình thường phải không? Tôi quen biết họ, có việc khó khăn đột xuất, cậy nhờ giúp đỡ, quả thật là chuyện thường tình. Sĩ quan Tiếu và một số sĩ quan cảnh sát khác đã đến thăm nhà tôi khoảng năm trước. Lúc tôi đề nghị giúp đỡ, được biết Sĩ quan Tiếu đang được nghỉ ngơi, có thể nhờ anh ta giúp đỡ, Tôi nhắn tin cho anh ta, và anh ta đã đồng ý ngay lập tức. Mặc dù sĩ quan Tiếu là một sĩ quan cảnh sát hổ trợ, tôi luôn gọi anh ta là sĩ quan Tiếu. Có nhiều sĩ quan cảnh sát hổ trợ trong hệ thống cảnh sát. Tôi gọi họ một cách lịch sự, cũng nên gọi vậy phải không? Hôm đó là khoảng mùng năm tết (quả thật không nhớ rõ mấy) và các tin nhắn vẫn còn ở đó. Nếu các bộ phận liên quan muốn điều tra, họ có thể làm điều đó. Điều này cũng được gọi là sử dụng đặc quyền, vậy đặc quyền là gì? Thật ra, nói đcho cùng, có lẽ ai đó đang cố gắng nhờ cảnh sát công kích tôi?
Tôi đã trả lời vấn đề này trên Weibo vào ban ngày. Đó là bởi vì tôi lo lắng rằng các sĩ quan cảnh sát cấp cao không hiểu tình hình và thực sự xử lý sĩ quan Tiếu, nên tôi đã đưa ra lời giải thích đặc biệt. Nền tảng Weibo không phải là nền tảng xét xữ, nền tảng chất vần, nên tôi không có nghĩa vụ trả lời. Nhà văn có thể có bạn bè làm cảnh sát, và cảnh sát cũng có thể giúp đỡ bạn bè trong giờ nghỉ. Có rất nhiều tập phim như vậy trong các phim truyền hình, phải không? Cảm giác quậy lớn sự việc như vậy, giống như chuyện tức cười.
Nhân tiện, nói với những kể thiếu ý thức chung (bao gồm cả phóng viên) một chút về tình hình cá nhân của tôi, để không phạm sai lầm mỗi khi để lại tin nhắn:
1. Tôi năm nay 65 tuổi, đã nghỉ hưu và bệnh tật cũng không ít. Vào dịp tết năm ngoái, tôi đã điều trị thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng suốt trong bệnh viện , đến cuối năm mới ok. Tất cả hồ sơ y tế của tôi và các đồng nghiệp trong đơn vị tôi có thể làm chứng. Bởi thế trong nửa đầu năm ngoái, cả đi bộ cũng khó khăn. Cho nên, yêu cầu tôi ra ngoài làm tình nguyện viên là quả thật không thích hợp. Hơn nữa, ở tuổi này, tôi thực sự không đủ khả năng làm việc như các tình nguyện viên. Rủi xui trong trường hợp ngã quỵ hay ghẹo cột sống, đó thực sự là gây thêm rắc rối cho chính phủ.
2. Tôi không phải là cán bộ cấp phòng! Tôi không phải là cán bộ cấp phòng! Tôi không phải là cán bộ cấp phòng! Điều quan trọng phải nói đến ba lần. Thậm chí tôi không phải là một công chức. Vì vậy, tôi không có cấp bậc. Nó thực sự làm thất vọng tất cả những người hét lên “cán bộ cấp phòng”. Sau khi nghỉ hưu, tôi là một công dân bình thường. Tất nhiên, tôi cũng không vào Đảng. Tôi luôn luôn chỉ là quần chúng. Mặc dù là chủ tịch Hội Nhà văn tỉnh, nhưng những người biết hệ thống đều hiểu rằng một chủ tịch như tôi không làm gì cả. Tất cả các công việc của hiệp hội văn học tỉnh đếu được quyết định bởi chi bộ đảng uỷ. Tuy nhiên, đối với một số hoạt động chuyên nghiệp, tôi có thể làm hết sức mình, để xử lý và hỗ trợ.
3. Vì tôi là một chuyên gia có danh hiệu cao quý vào năm 1992, chuyên viên lão làng. Do đó, so với nhiều người, lương của tôi không cao, nhưng cũng không thấp, đủ để sống qua ngày. Bây giờ đang nhận lương hưu trí. Hội Nhà văn tỉnh luôn quan tâm đến các nhà văn lão thành đã nghỉ hưu. Theo ấn tượng của tôi, đây là trường hợp của các thế hệ Trì, Bích, Dã, và truyền thống này vẫn được duy trì cho đến ngày nay. Do đó, dù tôi đã nghỉ hưu, Hội Nhà văn tỉnh vẫn chăm sóc tôi như các nhà văn khác. Các đồng nghiệp của tôi cũng rất tốt với tôi. Nhiều người trong số họ là tôi trông thấy họ lớn lên trưởng thành. Tôi hơi khác với những người bình thường. Bởi vì tôi là một nhà văn chuyên nghiệp, cho đến nay, tôi đã xuất bản hàng trăm cuốn sách. Nhiều người đã đọc sách của tôi và tôn trọng tôi, đặc biệt là từ Hồ Bắc và Vũ Hán. Sự nổi tiếng của tôi thường có được chút quan tâm. Điều này là đúng. Thỉnh thoảng khi đi ăn ở nhà hàng, ông chủ sẽ tặng thêm một món ăn, và tài xế taxi khi nhận ra tôi, đã có trường hợp họ cự tuyệt tính tiền tôi. Những đều này đều làm tôi cảm động.
4. Nhóm người cực tả đã điều tra tỉ mỉ tôi, và Weibo của tôi có lẽ đã bị chúng bâm nát. Và tôi nghĩ họ cũng tố cáo nhiều lần rồi có lẻ vậy? Nhưng tôi không nghĩ có bất cứ điều gì có thể bị tố cáo. Thật ra, tôi không bao giờ lo lắng rằng ai đó sẽ kiện tôi. Nhưng tôi lo họ sẽ không kiện tôi. Nếu bạn không kiện tôi, sẽ có người tin vào tin đồn. Và một khi bạn kiện tôi, bạn thực sự bộc lộ những lợi thế của tôi. Không cần phải nói, ngay cả những người trong Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đảng cũng nghĩ rằng những người như tôi phù hợp hơn để làm việc trong Ủy ban: thanh liêm và trung thực, dám nói lên sự thật.
5. Hôm nay đợt công kích rất tồi tệ, rất dữ dội và cũng rất đáng kinh ngạc: Đột nhiên, có quá nhiều người, công kích tập thể cùng một lúc, với cùng một chủ đề, cùng một ngôn ngữ, cùng một hình ảnh, ừm, báo cáo công khai và cảm thấy như làm việc cùng nhau. Nó giống như có một cuộc họp tối qua, đưa ra quyết định, hẹn sẳn giờ giấc và hành động tập thể vậy. Điều này có quá thú vị không? Ai đang chủ trì (loại hành động này, hành động tập thể tự phát, kẻ ngốc cũng biết điều đó là không thể nào!)? Lại là ai đang châm ngòi lửa, ném đá dấu tay? Nghĩ kỹ lại có chút hoảng sợ à: Nếu một ngày nào đó kẻ tổ chức này, huy động nhóm của hắn tham gia vào một cuộc nổi dậy hoặc phá hủy một cái gì đó, có lẻ mạnh hơn gấp vạn lần nhật ký của tôi? Tổ chức này và các băng đảng của nó, sở hữu lực lượng hiệu triệu, lực lượng hành động này, nói công kích ai là công kích người đó, họ tấn công tập thể đối phó với những người khác quan điểm với họ (tôi nghe nói rằng hai giáo sư đã nói tốt về tôi. Weibo của họ liền bị xáo trộn tơi bời và bị báo cáo với quan chức. Một nhóm người như vậy, 1 lời không hợp, tức thì hạ khẩu lệnh, tập hợp lực lượng, các thể loại chửi bới và ác ý,kết bè kết phái, so với khủng bố, có gì khác biệt? ), Do đó các quan chức không cảm thấy nên lo lắng hơn về họ sao? Đã bao lần họ cố gắng hạ bệ các quan chức, đã quá nhiều rồi?
6. Một nhà văn bị phong toả trong vùng dịch, và một người bị mắc kẹt trong ngôi nhà của chính mình, đã ghi lại cảm xúc rơi lệ của chính mình. Đáng ca ngợi thì phải ca ngợi,đáng phê phán thì phải phê phán, đó là điều rất tự nhiên. Vâng, tôi luôn không hiểu, tại sao mọi người đều xem nhật ký của tôi. Nhưng hai ngày trước, tôi thấy một độc giả nói rằng nhật ký của Phương Phương là một van thở trong bệnh trầm cảm của chúng tôi. Khi tôi thấy câu này, sự cảm động trong lòng tôi, không thể dùng từ gì để diễn tả. Khi tôi cố gắng để thở, cũng là giúp người khác thở. Chính vì có nhiều độc giả đã để lại cho tôi, nhiều lời động viên khiến tôi gắn bó với nó. Những độc giả này là sự ấm áp lớn nhất trong cuộc sống phong thành của tôi.
7. Nhưng điều khiến tôi khó hiểu hơn là: Tại sao một cuốn nhật ký không quyếtt liệt như vậy và bị chửi mắng ác ý và bao vây bởi rất nhiều người? Sự cố này bắt đầu khi nào? Là ai xúi giục những vụ chửi bới như vậy? Những người chửi bới là loại người gì? Mục đích việc làm của họ là gì? Những giá trị nào họ thường đang nắm giữ? Hơn nữa, nền tảng giáo dục và nền tảng trưởng thành của họ là gì? Làm những loại công việc gì? Internet có lưu bộ nhớ và những người quan tâm tìm kiếm và nghiên cứu, có thể tìm ra sự thật. Đây là một hiện tượng đáng được nghiên cứu. Bản thân tôi cũng khá tò mò.
8. Thật đáng tiếc rất nhiều giới trẻ . Khi họ coi nhóm cực tả là người cố vấn cho cuộc sống của họ, có lẽ suốt đời họ sẽ phải vật lộn trong vực thẳm đen tối.
Dịch bệnh tiếp tục được cải thiện. Số bệnh nhân mới được chẩn đoán đã giảm xuống dưới hai con số. Trong hầu hết các khu vực, nó đã bằng không. Con số này khiến mọi người vui mừng. Hôm nay là một ngày tồi tệ, nhưng tình hình dịch bệnh đã cho tôi một tin tốt lành, cũng coi như cân bằng.
Ngày 13 tháng 3.
Mặt trời vẫn còn chiếu sáng cho đến trưa. Sau buổi chiều, trời trở nên nhiều mây và nhiều gió lớn. Khuôn mặt của ông trời luôn nói rằng lật là lật, đôi khi bạn muốn có 1 gốc chuyển tiếp, cũng không có được. Tất cả hoa anh đào ở Đại học Vũ Hán chắc nở rộ hết rồi. Nhìn xuống từ sân thượng Lão Trai Xá (ktx của trường), nó trông giống như một đám mây trắng của vành đai hoa. Năm đó khi chúng tôi đến trường, hoa anh đào cũng nở rộ, và chúng tôi thường chụp ảnh, nhưng không thấy bất kỳ du khách nào, chỉ có đám sinh viên chúng tôi thôi. Sau đó, nó trở thành một điểm du lịch. Mỗi năm mùa này, khuôn viên quá đông đúc đến nổi không thể đi nổi. Các khuôn mặt cũng như các cánh hoa có quá nhiều để ngấm, và đám đông lại giống phong cảnh hơn là hoa anh đào.
Tình hình dịch bệnh tiếp tục được cải thiện. Ngày càng có nhiều người xuất viện, và chỉ còn lại vài ca mới được chẩn đoán. Tuy nhiên, hôm nay nó hơi lạ. thông báo dịch bệnh được thông báo muộn hơn bình thường. Tôi đã lướt 1 vòng hai hoặc ba nhóm bạn vào buổi trưa, và thấy rằng mọi người đang nói về điều đó, không hiểu tại sao thời gian thông báo bị trì hoãn. Bạn bác sĩ cũng cho rằng, chỉ một chút chậm trễ, lập tức tạo khoảng trống trong trí tưởng tượng của mọi người. Tôi nghĩ, cái khoảng trống này chứa cái gì?
Năm mươi ngày đã trôi qua kể từ khi thành phố bị đóng cửa. Nếu lúc bắt đầu đóng cửa, nói với mọi người rằng sẽ bị nhốt lại trong năm mươi ngày, không biết tâm trạng lúc đó sẽ như thế nào. Cho dù như thế nào, tôi tuyệt không nghĩ nó sẽ kéo dài như vậy. Tháng trước khi tôi đến bệnh viện để lấy thuốc. Tôi đã lấy một tháng thuốc và nghĩ rằng vậy là đủ, không thể đóng cửa lâu hơn. Bây giờ có vẻ như tôi đã đánh giá thấp dịch bệnh này. Đánh giá thấp sức mạnh và sức chịu đựng của nó. Cho dù ngày càng có ít bệnh nhân mới, nhưng luôn có một số tin tức kỳ lạ truyền đến, mọi thứ vẫn không thể lơ là, và nó có thể chống trả bất cứ lúc nào. Vì vậy, chúng tôi vẫn phải chờ. May mắn thay, tất cả mọi người cũng có chút kinh nghiệm. bị nhiễm bệnh cũng không quá khiếp sợ. lập tức điều trị, chỉ cần không để lâu thành bệnh nặng, không khó để chữa trị.
Cũng đã gần trung tuần tháng 3 rồi, lễ thanh minh sắp đến. Đó là một truyền thống lâu đời, để cúng tế những người thân đã mất và đi tảo mộ. Đây cũng là một việc phải làm của nhiều gia đình mỗi năm. Đối với những người Vũ Hán với quan niệm kiên định về truyền thống, năm nay họ phải trải qua một rào cản lớn. Trong hơn hai tháng, hàng ngàn người đã thiệt mạng và có bao nhiêu vạn người bị liên lụy. Người thân đã ra đi, không chỉ không thể quét mộ, cúng tế, họ còn không thể lấy tro cốt. Đặc biệt, nhiều người đã mất vào giữa tháng hai, đầu thất (7 ngày đầu) đã đi qua trong hoản loạn và đau buồn, nhưng lại rất nhiều người, bảy thất(49 ngày) lại quanh quẩn trong dịp lễ Thanh minh này. Mặc dù mọi người hiểu rằng dịch bệnh là một giai đoạn dị thường, nhưng khi thời điểm đó đến, không thể nào không suy tư hoặc đau lòng. Do đó, tôi rất lo lắng một số thân quyến mất người thân, sẽ không thể chịu đựng được trầm cảm, trong một thời gian dài như vậy, thẩm chí gặp tình huống tuyệt vọng. Trong thực tế, ngay cả khi tôi đang nghĩ về nó, nước mắt tuông trào không kiểm soát được.
Nỗi đau của sự mất mát người thân cần được xoa dịu, bằng cách giãi bày tâm sự và khóc lóc. Đây là cách tốt nhất để xoa dịu tâm trí. Vài ngày trước, tôi đã đọc một bài báo và thấy rất nhiều cư dân mạng đã để lại lời bình trên trang Weibo của Lý Văn Lượng, giãi bày tâm sự, biến nơi đây thành là bức tường than khóc. Đây không chỉ là để tưởng nhớ Lý Văn Lượng, mà còn là nhu cầu tâm lý của những cư dân mạng, để bày tỏ tấm lòng của họ. Tôi nghĩ rằng dịch bệnh hiện đang ở giai đoạn cuối. Vẫn còn một thời gian ngắn trước Lễ Thanh Minh. Chúng ta có thể xây dựng một trang web tương tự như “bức tường than khóc”, chẳng hạn như “Web khóc”. Hãy để người thân của họ có một nơi để treo ảnh, thắp nến và khóc than 1 trận lớn. Thật ra, những người than khóc, không chỉ là người thân và bạn bè họ? Cả Vũ Hán cần một trận khóc. Mọi người có thể khóc người thân, khóc bạn bè và khóc chính mình, thông qua “web khóc” này. Thổ lộ nỗi buồn của trái tim và ghim nỗi buồn lên đó. Đi kèm với âm nhạc an ủi tâm hồn, tất nhiên là tốt hơn. Có lẽ sau khi than khóc và bi ai, tâm trạng có thể nhẹ nhõm hơn nhiều. vẫn chưa biết được khi nào dịch bệnh chấm dứt, trong thời khác tất cả đều không khẳn định, vô số cá nhân buồn bã, sẽ dồn thành 1 đống và có thể trở thành một vấn đề khó khan lớn. Thay vào đó, nên mở ra một không gian, để mọi người cùng nhau khóc than vậy.
Ngoài ra, còn có một số người cũng không nên bỏ qua. Ở giai đoạn đầu, nhiều người bị nhiễm bệnh, gường bệnh khó tìm, không thể điều trị và không có cơ hội làm xét nghiệm virus, vì vậy không thể xác nhận chẩn đoán. Một số người trong số họ đã chết tại bệnh viện, nhưng hầu hết trong số họ đã chết tại nhà. Bạn cùng lớp thời trung học của tôi nói rằng, đồng nghiệp của người yêu anh ta đã có hai người thân chết . Bà nội chết tại nhà, chờ cả ngày cũng không có xe, đến đưa đi nhà tang lễ. đến tối, một chiếc xe tải hộp mới đến đưa đi. Những người chết như thế, không phải là con số ít. Bởi vì họ không được chẩn đoán mắc bệnh viêm phổi mới, họ không nằm trong danh sách ca chết vì virus. Có bao nhiêu người như vậy? Tôi không biết. Hôm nay, thảo luận vấn đề này với một nhà tâm lý học. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy rằng nếu có thể, nên đăng ký từng cái chết này thông qua cộng đồng và đưa chúng vào danh sách những người đã chết vì viêm phổi mới, sau này khi nhà nước có hổ trợ đến những gia đình mất người thân, cũng nên xem xét đến chúng. Đồng thời, nếu công việc trong cộng đồng có thể thực hiện nhiều hơn một chút, những người đã chết, nhưng không phải chết vì bệnh viêm phổi mới sẽ được tính là hậu quả liên đới, mất khả năng trị liệu dẫn đến chết, do tình hình dịch bệnh, cũng nên phân loại ra. Phân loại chúng ra, để hổ trợ trong tương lai, xem xét tổng thể có thể được tính đến.
Trong những ngày gần đây, tình hình dịch bệnh ở Vũ Hán đã dịu bớt, nhưng tiếng la hét vẫn còn động trời. Tiếng la lớn nhất là việc sử dụng xe rác để kéo thức ăn cho cư dân. Hôm qua, khi xem clip, tôi thực sự bị sốc. Loại người nào có thể nghĩ ra như vậy! Vô tri vô giác đến mức làm mọi người bùng phát như vậy. Không có kiến thức cơ bản hay thực sự không lấy bá tánh xem là con người ư? Tôi không biết có bất kỳ tình huống khẩn cấp nào ở đây không, nhưng dù nó khẩn cấp đến đâu, nó sẽ không thể khó coi như vậy.
Đôi khi tôi nghĩ rằng nếu một chính phủ không đặt sinh kế của người dân lên hàng đầu và khi một loại virus Corona X khác xuất hiện, thì thảm họa năm nay sẽ tiếp tục kéo dài. Nếu 1 đám quan chức, đôi mắt không hướng về bá tánh, mà chỉ chằm chằm nhìn vào cấp trên, sự việc xe rác kéo thức ăn. sẽ liên tục xuất hiện. Không có quan niệm ” vị dân vi bổn”,cũng không đứng trên quan điểm của bá tánh, để suy nghĩ và hành động, là vấn đề rất lớn của hiện trạng quan chức ngày nay. mượn chủ nghĩa quan liêu để mô tả, e là không đủ. Đó không hẳn là vấn đề tính cách con người, mà là bản thân con người họ trong 1 cổ máy nào đó. Mà tốc độ vận chuyển nhanh chống của cổ máy đó, khiến mắt họ chỉ nhìn chằm chằm vào cấp trên của mình mà không thể nhìn thấy tất cả chúng sinh. Y như câu : » Người trong giang hồ, thân bất du kỷ ».
Hôm nay, tôi thấy một bài báo trên “Tuần báo nhân vật phương nam” và phỏng vấn bác sĩ Đổ Bân, thành viên của nhóm chuyên gia cấp cao của Ủy ban Y tế và Sức khỏe. Tiêu đề là “Tất cả không liên quan gì đến chủ nghĩa anh hùng”. Có một câu bên trong khiến tôi bật cười. Bác sĩ Đô Bân nói: “Quả thật tôi không tin có một loại vi-rút trong phòng bệnh này có thể lọt vào mắt bạn.” Và tôi nhớ rằng một chuyên gia khác, Tiến sĩ Vương Quảng Phát, nói rằng ông đã bị nhiễm vì vi-rút corona mới lây lan sang mắt. . Câu này khiến kính bảo hộ của thị trường bán hết ngay lập tức. Một người bạn của tôi nói nhất định phải gửi cho tôi kính bảo hộ. Tôi thực lòng không muốn gây thêm rắc rối cho mọi người, vì vậy xin cô ấy cho tôi địa chỉ Taobao và tự tôi đã mua một cái, qua một địa chỉ trên mạng. Cho đến ngày nay, kính bảo hộ vẫn chưa được mở ra.
Đúng rồi, thuận tiện nói thêm chuyện này. Hôm nay, tôi thấy một tài khoản tên là Bộ biên tập « Phương Phương ,phong thành nhật ký » đăng lại 1 số bài của những người khác, Tôi phải giải thích rõ rằng tài khoản này với tôi Không có mối quan hệ nào. Tôi hy vọng chủ sở hữu của tài khoản này đổi sang tên khác, đừng để đôi bên cảm thấy không được vui.
14 tháng 3.
Trời trong xanh. Không biết hoa anh đào có còn nở rộ không. Thông thường mà nói, mỗi phùng hoa anh đào nở, trời luôn mưa gió phiêu diêu nhất. Trong hai hoặc ba ngày, sẽ rơi rụng tàn lụi. Do đó, nhìn thấy vòng đời hoa anh đào nở rộ và tàn lụi ngắn ngủi như vậy, rất dễ khiến mọi người cảm thán vạn lần.
Tình hình dịch bệnh vẫn đang được cải thiện, và số ca nhiễm mới được chẩn đoán đang ngày càng ít đi. Những ngày này đã quanh quẩn trong các chữ số hàng đơn vị. Hôm qua, có người bạn lo lắng rằng những con số có giả không? Bởi vì việc che giấu dịch bệnh trong giai đoạn trước, đã lấp đầy cảm giác, không tin tưởng của mọi người, vào thời điểm này. Nhưng vì muốn làm cho các con số trở nên đẹp hơn và muốn tạo thành tích tốt hơn, lại che giấu tiếp thì sao? Tôi hiểu nỗi lo lắng này. Đây là tâm lý ‘’1 lần bị rắn cắn , mười năm sợ dây thừng ‘’( Dụ ngôn: trở nên rụt rè sau một lần thất tín) . Tâm lý này sẽ gây ra sự nghi ngờ về nhiều điều. Cho nên, tôi đặc biệt hỏi bạn bác sĩ, liệu những con số này có khả năng gian lận không. Người bạn bác sĩ trả lời, với lời khẳng định và quyết tâm: không có che giấu, không cần che giấu! Đây là câu trả lời mà tôi hy vọng.
Vào buổi chiều, bạn học Lão Hồ gửi tin nhắn cho tôi. Ông Hồ Quốc Thụy, cha của Lão Hồ, là thầy giáo của tôi, là người khai sáng tri thức cho chúng tôi. Thầy Hồ đã giảng dạy rất tốt, và nhiều người từ các khoa khác đến để nghe giảng. Giảng đường luôn luôn đầy ắp người, sau đó ông chuyển sang một giảng đường lớn bên Lão Trai Xá (ktx của Trường Đại học Vũ Đại). Có một bài thơ không có trong sách, lúc đó ông Hồ đã ngâm cho chúng tôi nghe: “Lai vãng yên ba, thập niên tự hào Tây Hồ trưởng.. Thuyền nhẹ tiểu tưởng, đãng xuất lô hoa cảng. Đắc ý cao hát. Dạ tĩnh thanh thiên lãng. Không ai thưởng, tự mình tán thưởng, hát tuyệt thiên sơn ‘’. ” Dáng lắc lư của thầy Hồ 1 bên ngâm thơ 1 bên gõ nhịp, đến giờ tôi vẫn còn in đậm trong tâm trí. Bạn học Lão Hồ, học khóa 77, với sở thích du lịch xa. Ông đã từng đi trên con đường AT nổi tiếng nhất ở Hoa Kỳ suốt một vài tháng. Vừa đi vừa ghi chép lại, làm người xem kinh tâm động hồn. Ông cũng là người Trung Quốc đầu tiên hoàn thành lộ trình AT.
Tin nhắn của Lão Hồ, làm người phấn chấn. Tôi sao chép nguyên văn 2 điều sau:
1. Báo cáo tin tốt lành. Bác sĩ Dị Phàm(Yi Fan) đã tháo máy trợ thở và đã tỉnh lại. Hôm nay còn quay clip để chào hỏi bạn học cũ, con gái 9 tuổi của Dị Phàm đã làm nhiều thiệp chúc mừng tặng cha.. Bác sĩ Hồ Tra cũng tỉnh lại, Bệnh viện Hữu nghị Trung Nhật Bắc Kinh đã tạo ra một phép màu.
2. Trong hai ngày trước, hai bác sĩ Dị Phàm(Yi Fan) và Hồ Vệ Phong(Hồ Tra đề cập ở trên, biệt danh của anh ấy), đang vật lộn với tử thần. tình cờ có cô bạn chạy bộ của tôi bên này. thông báo về Dị Phàm và Hồ Tra mỗi ngày. Hôm nay, họ đã tỉnh lại. ”
Trong những ngày ảm đạm này, không có tin nào tốt hơn tin này. Dị Phàm(Yi Fan) là phó chủ nhiệm của Khoa Phẫu thuật tim và lồng ngực Bệnh viện Trung ương, và Hồ Vệ Phong là phó chủ nhiệm của Khoa tiết niệu. mấy ngày trước, còn thấy trên báo nói họ vẫn đang trong tình trạng nguy cấp, cũng có lưu trong nhật ký của tôi. Bây giờ họ đã tỉnh lại. Quả nhất quá tốt, quá tốt rồi .Mong hai bác sĩ còn nguy kịch kia có thể kiên trì, tôi tin rằng các bác sĩ tài năng cũng sẽ đánh thức họ dậy.
Bệnh viện trung ương đã hứng chịu dư luận cai nghiệt, vì thương vong nặng nề của nhân viên y tế. Nhưng cho đến nay, chúng tôi chưa nghe thấy các lãnh đạo bệnh viện bị kỷ luật như thế nào. Mặc cho lời kêu gọi gào thét trên mạng, về việc truy cứu trách nhiệm các lãnh đạo là vô số bất tận, nhưng trong sự phẩn nộ của dư luận, các lãnh đạo vẫn im lặng và biến mất, như thể đã bốc hơi, thậm chí không nghe thấy một tín hiệu nào về thông tin đã bị kỷ luật. Không giống như Khu trưởng của khu Vũ Xương và khu phó của khu Thanh sơn, mọi người chưa kịp luận bàn, họ đã bị hạ bệ. Cấp trên khi xử lý cấp dưới , thường đi theo lộ trình nào, với tiêu chí nào, tôi thật khó hiểu. Chỉ là hiểu rằng, ngay cả khi một đơn vị có rất nhiều người thiệt mạng hoặc bị thương, lãnh đạo chưa chắc chịu trách nhiệm. Chủ đề này, đến bước này, nói nữa chắc không còn thú vị nữa.
Hôm nay, chủ đề của các phóng viên truyền thông đầy những cuộc thảo luận ồn ào trên mạng, nội dung cực kỳ phong phú. Tôi cũng muốn nói vài lời: Bác sĩ Dị Phàm của Bệnh viện Trung ương nói rằng bà là người đã thổi còi, mọi người lại nói rằng Bác sĩ Lý Văn Lượng là người thổi còi. Nói cách khác, tiếng còi này được truyền từ Dị Phàm sang Lý Văn Lượng. Vậy thì, ai sẽ thổi tiếp tiếng còi từ Lý Văn Lương? Mặc dù Lý Văn Lượng đã bị cảnh cáo, cảnh sát đã không tịch thu “tiếng còi” của anh ta, thay vào đó cảnh sát đã mở rộng tiếng còi của anh ta cho một vòng tròn khác. Thông tin về sự xuất hiện của virus mới đã được công bố vào ngày 31 tháng 12 năm 2019. Ít nhất, tôi đã đọc được thông tin này vào ngày đó. Ngày hôm sau, thông tin cảnh sát cảnh cáo “tám cư dân mạng” cũng đã xuất hiện trên nhiều tờ báo khác nhau và thậm chí cả trên truyền hình. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là “tiếng còi” đã bị tịch thu. Vậy thì, ai nên cầm còi và tiếp tục thổi? Nói cách khác, lượt tiếp theo thổi còi là ai?
Ở Vũ Hán, có hai tập đoàn truyền thông cực lớn, tất nhiên, lão đại phải là Tập đoàn truyền thông Nhật báo Hồ Bắc , và lão nhị chắc chắn là Tập đoàn truyền thông Nhật báo Trường Giang. Có bao nhiêu nhà báo trong hai tập đoàn này? Tôi không biết. Theo Baidu, Hồ Bắc Daily Media Group “có 7 tờ báo, 8 tạp chí, 12 trang mạng, 5 phòng khách lưu động và 1 cơ quan xuất bản, 56 công ty (sở hữu độc quyền, đang nắm giữ) và có chi nhánh tại 17 thành phố và khu vực trên toàn tỉnh. (Trạm phóng viên) là nền tảng thông tin tin tức lớn nhất ở Hồ Bắc và là cửa ngõ thông tin quan trọng để người ngoài thấu hiểu về Hồ Bắc. “Nhìn vào quy mô này, các tờ báo, tạp chí, trang mạng và công ty trực thuộc Tập đoàn Truyền thông Trường Giang chắc không ít hơn bao nhiêu. Tôi quá lười để kiểm tra. Nhìn quy mô đồ sộ của hai tập đoàn này, chắc số lượng phóng viên tin tức không phải là ít?
Vai trò và nhiệm vụ của một nhà báo là gì? Có thể có nhiều, nhưng theo hiểu biết cá nhân của tôi, quan tâm đến xã hội và dân sinh là vai trò và nhiệm vụ quan trọng nhất. Vậy thì, tôi muốn hỏi: Việc phát hiện ra virus mới, là một tin tức dạng bùng nổ. Cảnh sát cảnh báo tám người ‘’ Phao tin đồn trên mạng”, cũng không phải là tin nhỏ. Hai tin này có liên quan rất lớn đến xã hội và dân sinh. Phóng viên thông báo tin tức rồi, có tiếp tục truy cứu không? Tỷ dụ, virus được tìm thấy như thế nào, có bị truyền nhiễm không? Hoặc tám cư dân mạng là ai, và tại sao họ lại phao tin đồn?
Đối với thể loại sự việc như vậy, các nhà báo chuyên nghiệp phải có mức độ nhạy cảm cao về nghiệp vụ. Họ nên là người tiếp quản tiếng còi của Lý Văn Lượng. Nhưng người của họ thì sao? Không phải nói là thường có người “phóng viên không ở hiện trường tức là đang trên đường đến hiện trường.” Nếu có phóng viên thâm nhập điều tra, sự việc trước sau của virus mới, vào thời điểm đó, thấu hiểu được các bác sĩ trong bệnh viện đang ngã xuống hàng loạt, hoặc là điều tra ra tám người. “Phao tin đồn trên mạng” thực sự là tám vị bác sĩ. Nếu họ có tinh thần chuyên nghiệp cao hơn: cố gắng can thiệp với nền tảng truyền thông và làm mọi cách, phát đi tiếng nói của họ càng nhiều càng tốt, thì kết quả sẽ như thế nào? Có quá nhiều cảnh kinh hoàng ở Vũ Hán, trong nhiều ngày như vậy không? Còn có hiện tượng người Hồ Bắc bị phong tỏa và bỏ chạy không? Và còn dẫn đến các thể loại tổn thất, của cả nước không?
Tất nhiên, tôi cũng phải đồng ý tin rằng : Cho dù Hồ Bắc hay Vũ Hán, cũng có rất nhiều phóng viên kiệt xuất. Rất có khả năng : tất nhiên họ đã theo dõi và cũng đã điều tra, thậm chí đã viết bài về việc này, nhưng họ không được duyệt. Hoặc là, họ đã lập một chuyên đề nhưng thực sự không được chấp thuận. Nếu có những trường hợp như vậy, còn có thể làm mọi người có chút an ủi. Thật không may, cho đến nay, chưa nghe qua về việc này. Than ôi, Dị phàn đã phát đi tiếng còi và tiếng còi của Lý Văn Lượng cũng đã vang lên. Sau đó, người tiếp quản tiếng còi đã không còn nữa, và tiếng còi đã biến mất trong tiếng hoan ca và tấu hài của hai tập đoàn truyền thông lớn này. Virus đã không nể nang ai, lây lan và lan rộng không ngừng, các nhân viên y tế từng người từng người ngã xuống, nhưng các tờ báo của chúng tôi lại đầy màu sắc, mặt cười, cờ đỏ, hoa tươi, cổ vũ, từng cái một. Ngay cả những lão bá tánh như tôi, cũng nghe nói đến con virus mới, lây nhiễm nghiêm trọng, từ ngày 18 tháng 1, tôi đã bắt đầu đeo khẩu trang khi ra ngoài. Còn truyền thông? Vào ngày 19 tháng 1, đăng thông tin Đại tiệc Vạn Gia yến, và vào ngày 21 tháng 1, đăng thông tin các nhà lãnh đạo tỉnh tham gia vào bữa tiệc liên hoan lớn. Mỗi ngày đều khiến cho bá tánh bị lầm tưởng đắm chìm trong phồn vinh, nhưng không có một lời nhắc nhở: con quái vật virus mới đã há miêng lớn, chạy đến trước cửa nhà bạn. Khi hồi tưởng lại quá trình thời gian ngày ngày đêm đêm từ dịp tết đến lúc bệnh viện dã chiến khánh thành. và cuộc sống bi thảm của hàng ngàn hàng vạn người dân, không biết có ai bị lương tâm cắn rứt hay không: Cảm thấy xấu hổ vì đã bỏ rơi điều quan trọng nhất trong sự nghiệp tác nghiệp của mình, đó phải là sứ mệnh và phải làm tròn trách nhiệm. Đúng ra hai xếp truyền thông thay vì nhắc nhỡ công chúng, mà lại đi lừa dối họ, các người cũng nên tự kiểm điểm và xin từ chức không?
Một phóng viên có họ W trong ‘’Trường Báo’’ nói rằng Phương Phương chỉ có “ảo tưởng”. Hãy xem, cái khác học không được chứ, cái từ này học rất nhanh! Vậy thì hôm nay tôi không do dự “ảo tưởng” thêm một lần nữa vậy.
Dù bài dài (sorry các bạn) cũng xin post đường link trên tường anh KHANG PHUC để các bạn tham khảo khi cần
Phần 1: https://www.facebook.com/khang.phuc.7121/posts/2539114033042807
Phần 2: https://www.facebook.com/khang.phuc.7121/posts/2548885298732347
Phần 3: https://www.facebook.com/khang.phuc.7121/posts/2552362868384590
Phần 4: https://www.facebook.com/khang.phuc.7121/posts/2555708111383399
Phần 5: https://www.facebook.com/khang.phuc.7121/posts/2560527260901484
Phần 6: https://www.facebook.com/khang.phuc.7121/posts/2566104943677049
Phần 7: https://www.facebook.com/khang.phuc.7121/posts/2570023186618558