BẠCH CÚC
4 năm về trước
Người và tôi dắt tay nhau lang thang lạc về vùng biển vắng, Người bảo: Ừa vậy là sắp già rồi, ước mơ chỉ được thế này thôi, chẳng cần đám đông, chỉ cần có đôi, mình nương tựa vào nhau… mà sống!.
Người nói thế rồi Người đi, để:
Tôi về đây một mình, nương tựa vào chính tôi, mà sống!
Khi chúng ta còn trẻ: chúng ta cần cả thế giới bao quanh; cần rất nhiều bạn bè, những mối quan hệ; cần sự thăng tiến và rất nhiều tiền bạc; cần ăn và cần chơi…đủ khắp mọi nơi và mọi chỗ.
Nhưng,
Khi chúng ta sắp già, khi đám đông vây quanh đôi khi chỉ gây thêm phiền muộn, và chúng ta thấy cô độc nhiều hơn, thấy ít cần vật chất hơn, thấy tình người, tình của riêng một ai đó mới thật sự là cần thiết!
Khi chúng ta còn trẻ: chúng ta ước mơ đủ mọi thứ!
Khi chúng ta sắp về già: chúng ta ước ao có nhau và đôi khi, chỉ ước có vài thứ…thật giản dị!
Tôi đọc bài thơ “Khi chúng ta già”, tôi bỗng dưng mỉm cười mà rưng rưng nước mắt bởi:
Tôi chưa kịp để mình già, tôi đã có cả Thế giới trong #Bachcuchomestay và bạn phải đến đây để cảm nhận và để thấy:
Cỏ sao mà xanh, hoa sao đủ loại sắc thắm;
Chim và sóc chuyền cành, cứ líu ríu trên cao, trên một thinh không gió mát và mây bay vời vợi…
Trời trong lắm và nắng lung linh lắm!
Nếu bạn chưa kịp già hay đã già…
Chỉ cần bạn vẫn có nhau, sẽ không bao giờ là muộn!”
—–
KHI CHÚNG TA GIÀ:
(Nguyễn Thị Việt Hà)
Em muốn được lên Sapa trồng rau.
Nuôi thêm mấy con gà đẻ trứng
Anh đọc sách, em pha trà
Trước hiên nhà em tưới mấy luống hoa
***
Khi chúng ta già
Em muốn rời thành phố
Dựng một ngôi nhà trên cao nguyên
Cách xa thế giới
Chỉ có hai đứa mình cùng bầu trời
***
Khi chúng ta già
Con cháu chúng ta đã lớn
Chúng thuộc về đám đông
Di chuyển rất nhanh về phía trước
Chân chúng mình run… chúng mình không kịp bước
Mình nương tựa vào nhau
Nuôi gà
Trồng rau
Và gói cả thế gian vào lòng bàn tay.