KHẨU TRANG MIỄN PHÍ MẠO HIỂM KÝ

0
833
Nghia HP Nguyen
Trước khi đi nhận 2.000 khẩu trang để cấp phát miễn phí góp phần nhỏ cùng xã hội chống dịch viêm phổi cấp Vũ Hán, vợ chồng tôi đã dự đoán sẽ dễ gây xung đột với chính quyền và an ninh địa phương. Quả nhiên, 30 phút đầu của ngày đầu tiên, chúng tôi đặt bàn cấp phát trên vỉa hè sát mép đường, mới phát được khoảng 400 cái thì cả chục công an và cán bộ phường kéo đến. Họ đi thẳng vào nhà chúng tôi chụp hình hai bọc khẩu trang, rồi chụp hình chúng tôi đang phát khẩu trang; 4,5 công an đứng vòng ngoài, 4,5 cán bộ phường tay đeo băng đỏ làm việc trực tiếp với vợ chồng tôi. Yêu cầu đầu tiên của họ là:
– Đưa tất cả khẩu trang lên UBND phường để UBND phường phát.
Khi không thỏa mãn yêu cầu thứ nhất họ quay sang yêu cầu thứ 2:
– Đưa khẩu trang lên UBND phường để UBND phường mời cơ quan chức năng xuống kiểm tra chất lượng, an toàn vệ sinh phòng chống dịch mới được cấp phát
Khi yêu cầu thứ 2 bị bác bỏ, họ quay sang yêu cầu chúng tôi không phát vì làm người đi đường dừng lại gây ách tắc giao thông. Họ bắt đầu xua đuổi những người đi đường dừng lại nhận khẩu trang. “Không làm ách tắc giao thông!” Nghe có một chút thuyết phục nếu không xảy ra một hành vi sau đây, một hành vi chứng minh họ không vì chất lượng, độ an toàn của khẩu trang, vì ách tắc giao thông mà vì không chấp nhận một gia đình “phản động” như chúng tôi góp phần cùng xã hội phòng chống dịch. Đó là việc họ tản ra để giấu mặt, để mọi người biết họ không can dự khi 3 gã đầu gấu xuất hiện.
Cả 3 gã này đều vận đồ xộc xệch, nhem nhuốc như 3 công nhân xây dựng. Cả 3 không đeo khẩu trang khiến phút đầu tiên chúng tôi nghĩ họ đến nhận khẩu trang. Bà vợ đang vui vẻ cúi xuống chọn khẩu trang tặng họ thì bất ngờ một người dõng dạc tuyên bố:
– Ông bà dẹp đi! Cất vào trong nhà!
Rất nhanh chóng chúng tôi biết họ là ai. Tôi nhã nhặn hỏi:
– Tại sao phải cất đi các cháu? Hai bác cấp phát miễn phí khẩu trang cho bà con phòng chống dịch mà!
– Không nói nhiều! Ông bà có tự dẹp đi hay để chúng tôi dẹp?
Biết là không “xong” với 3 thanh niên đầu gấu này. Chúng tôi chỉ là hai ông bà già, không có ai bảo vệ. Phải thua họ thôi, thua chính quyền thôi không còn cách khác. Chúng tôi bê hộp khẩu trang, dọn bàn ghế vào nhà.
Vậy thì chúng tôi phát trong nhà. Chúng tôi quyết định đặt bàn ở trong nhà, sát bậc tam cấp, in lại tờ quảng bá to hơn: “ KHẨU TRANG MIỄN PHÍ” và tiếp tục cấp phát.
Vợ tôi mất một lượng thời gian khá lớn trong 3 ngày để ngồi vào chiếc ghế sau cái bàn đặt mấy chồng khẩu trang bên cạnh có tấm biển KHẨU TRANG MIỄN PHÍ”. Nếu chúng tôi được ngồi ngoài vỉa hè, chúng tôi chỉ mất tối đa một ngày để giải phóng 2000 khẩu trang. Ba mươi phút đầu tiên kia 400 khẩu trang hết veo, người đi xe máy nào cũng dừng lại. Hầu như tất cả đều “xin” thêm để đủ cho cả nhà và chúng tôi vui vẻ tặng họ theo số lượng yêu cầu…
Bây giờ phải cấp phát trong nhà thì thành vấn đề. Vấn đề là ở nước ta mọi sinh hoạt đều nằm ngoài vỉa hè. Chỉ hàng xóm láng giềng gần sát mới biết chúng tôi phát khẩu trang miễn phí. Người qua đường cứ thế phóng đi, không biết mà dừng lại…
Nhìn bà xã ngồi sau chiếc bàn xếp ngay ngắn vài chồng khẩu trang nhằm quảng bá tôi thấy sao mà giống một bà bán rau ngoài chợ với những bó rau héo. Rau héo ăn vào bị bệnh, khẩu trang để phòng bệnh và hơn nữa lại miễn phí.Khẩu trang của chúng tôi không hình ảnh, chữ viết để có thể liên hệ đến việc nó việc kia, ngay đến đưỡng lưỡi bò có hai gạch chéo cũng không nốt. Thực sự, nói nghĩa đen là khẩu trang chúng tôi bị ế ẩm. Nói nghĩa bóng là lòng tốt của con trai và chúng tôi bị ế ẩm. Cả một dãy nhà bên kia đường đối diện gồm 30 hộ không ai sang nhận. Dãy hộ cùng phía chúng tôi cũng vậy. Một số hộ thấy chúng tôi bị chính quyền gây khó nên không dám sang nhận, một số hộ cương quyết “ không dây với “phản động”
Buổi chiều ngày cấp phát thứ nhất (Chủ nhật- 29/3) một phụ nữ trong hội phụ nữ phường đến gạ gẫm chúng tôi trao cho bà 200 khẩu trang để giúp chúng tôi “cấp phát” cho chị em trong hội phụ nữ phường. Chúng tôi nói bất cứ cá nhân nào không kể bất cứ tổ chức nào cần khẩu trang hãy đến nhà chúng tôi nhận trực tiếp. Bà cán bộ phụ nữ chuyển sang hình thức khác là mua. Chúng tôi trả lời bà rằng chúng tôi không kinh doanh khẩu trang.
Hai ngày rưỡi sau đó phải cấp phát khẩu trang trong nhà hiện ra cái ế ẩm. Chúng tôi cảm thấy lòng tốt của con trai chúng tôi bị phản bội và cả xã hội đang tìm mọi biện pháp phòng chống dịch viêm phổi cấp bị phản bội. Nghe thuật lại rằng một cô hàng xóm ngăn người bạn sang nhận khẩu trang bằng câu : “ Đừng dây dưa với cái nhà phản động khiến vợ tôi nổi xung lên. Đ.mẹ nó. – Bà văng tục- Trước nay mình quan hệ với nhà nó rất tốt. Không ngờ trong bụng nó lại thế”.
Ngẫm đi ngẫm lại thì thấy vụ phát khẩu trang vì bị chính quyền địa phương gây khó dẫn đến thất bại của chúng tôi là chuyện bình thường. Người có thiện lương không bao giờ được kẻ không thiện lương ủng hộ. Mọi giá trị đạo đức đã bị đảo lộn từ khi đảng cộng sản cướp được chính quyền. Làm ăn chăm chỉ, tiết kiệm từng cắc, từng hào mua được vài mẫu ruộng trở thành “địa chủ bóc lột”, trí thức bị coi là cục cứt; lên tiếng phản đối Trung Quốc để giữ biển đảo Hoàng Sa, Trường sa, bảo vệ môi trường… bị coi là phản động, chống phá nhà nước…
Tuy nhiên chúng tôi được an ủi nhờ hai người: Người thứ nhât là một thanh niên. Anh nói với nhóm cán bộ: “ Các ông không có khẩu trang cấp phát cho dân thì để người ta cấp phát”, người thứ hai là một phụ nữ với câu nói: “ Tôi không biết ông bà ấy là phản động hay không phản động. Tôi thấy họ cấp phát khẩu trang miễn phí là rất tốt. Tại sao tôi không nhận?”.
Hai câu nói trên đã giúp chúng tôi quên đi sự ế ẩm vô cùng phi lý của số khẩu trang còn lại. Để chúng tôi tin tin rằng mọi giá trị đạo đức cần có trong xã hội sẽ quay về.

P/s: Có bạn comment rằng bài viết không có địa chỉ nơi phát khẩu trang không đáng tin. Vậy tác giả xin thêm địa chỉ và thêm hình:
Người cấp phát và kể chuyện: Nguyễn Xuân Nghĩa. 828 Trường Chinh- Quán Trữ- Kiến An- Hải Phòng

526980cookie-checkKHẨU TRANG MIỄN PHÍ MẠO HIỂM KÝ