Đỗ Ngà
Đại ca Mẽo là người tử tế, sức mạnh toàn điện. Đại ca Chệch là tên lưu manh chuyên nghiệp, và cũng là một tay mới nổi. Thằng nhóc Việt luôn nịnh nọt đại ca Chệch nhằm tìm kiếm chỗ dựa. Đại ca Mẽo thấy nhóc Việt nghèo khó nên ưu ái. Nhưng Việt không biết trân trọng, hắn ngu ngốc nghe lời thằng lưu manh Chệch cầm dao găm thọc sườn Mẽo. Vì có võ, Mẽo phát hiện bợp tai Việt một cái cảnh cáo và đấm thằng lưu manh Chệch một phát trời giáng. Giờ tìm đâu ra sự ưu ái của Mẽo nữa hả Việt?
Đã bao nhiêu năm, Việt Nam đã buông lỏng cho doanh nghiệp Trung Cộng vào với rất nhiều ưu ái. Với dự án gọi thầu quốc tế vốn ngân sách Tàu trúng thầu đến trên 90% gói thầu EPC (thiết kế, cung cấp thiết bị, vật tư xây lắp). Điều này có nghĩa là những gói thầu công nghiệp, Trung Quốc đã trúng đến trên 90%. Như thế thì xem như nền sản xuất Việt Nam là bãi rác cho Tàu. Rất nhiều nhà máy, xí nghiệp vừa được xây lắp xong thì đắp chiếu chờ bán sắt vụn, bởi vì khâu lập dự án bọn họ không tính tới hiệu quả kinh tế mà chỉ tính đến phần lại quả để chia chác nên rước các cục nợ này về. Điều này làm cho ngân sách cạn kiệt, chính phủ tăng thuế dân bù vào cái hoang phí có tính phá hoại của đám làm kinh tế nhà nước. Đấy là hậu quả của vấn đề lệ thuộc kinh tế Trung Cộng theo định hướng chính trị của BCT.
Đã vậy, các doanh nghiệp Trung Quốc còn mượn đường Việt Nam để đi đường vòng xuất khẩu sang Mỹ tìm kiếm ưu đãi thuế. Nhưng Mỹ là Mỹ, một cường quốc kinh tế số 1 thế giới sao để nhóc con Việt Nam qua mặt? Thế là Mỹ áp thuế cao cho tất cả các mặt hàng mà họ nghi Trung Quốc mượn đường Việt Nam vào Mỹ. Điều này thể hiện một đường lối dại dột của thằng láu cá Việt Cộng. Một sự yếu kém trong quản lý vĩ mô của chính phủ ông Phúc. Kết quả, tất cả các doanh nghiệp Việt Nam sản xuất mặt hàng cùng loại đều bị hoạ lây. Thế đường vào Mỹ ngày một khó khăn. Như vậy kim ngạch xuất khẩu sang Mỹ có nguy cơ tóp lại làm giảm nguồn ngoại tệ chảy về Việt Nam. Điều nay kéo theo nhiều hệ lụy khác mà chính phủ bắt dân phải gánh.
Còn làm ăn với Trung Quốc được lợi gì? Có thể người Việt được hưởng hàng hóa rẻ bèo. Nhưng trong cái rẻ bèo ấy không có lợi. Vì sao?
Như ta biết, hàng công nghiệp của Tàu đã được chứng minh là xài không kinh tế. Chiếc xe Tàu mua thì rẻ, nhưng đi không an toàn, và tổng chi phí sửa chữa hết vòng đời sản phẩm có khi cao hơn xe Nhật cùng loại. Còn máy móc công nghiệp Tàu thì khỏi nói, Việt Nam nhận quả đắng rất nhiều. Cái rẻ bèo là cái nhìn thấy trước mắt, hậu quả về sau rất nặng nề. Như vậy, sự làm ăn với Trung Quốc cứ mở toang cho họ vào mà không dùng rào cản thuế hoặc các tiêu chuẩn khắc khe, sự quản lý chặc chẽ để chặn phần rác rến lại thì Việt Nam chẳng có lợi gì cả. Hãy buộc hàng Trung Cộng đúng tiêu chuẩn thì mới cho nhập vào và không được thả nổi. Việc này sẽ không khả thi, vì BCT đã chỉ đạo mở toang thì chính phủ cũng bó tay thôi.
Nói về hàng nông sản thì ngoài giá rẻ bèo, người Việt được gì? Chẳng được gì cả. Nông nghiệp nước nhà bị khốn khổ, kéo theo ngày càng phụ thuộc hàng Tàu. Khi nông nghiệp Việt không sống nổi trên đất Việt thì điều gì xảy ra? Việt Nam lại thành bãi rác tiêu thụ nông sản kém chất lượng và độc hại của Tàu mà thôi.
Chơi với Trung Cộng, không tự khắc khe thì hậu quả sẽ khó lường. Cho Tàu mượn đường xuất sang Mỹ thì bị Mỹ phạt, mở toang cửa cho Tàu thì Việt Nam cũng chết, nó giết cả công nghiệp và nông nghiệp Việt. Vậy nên, đứng giữa cuộc chiến thương mại Trung – Mỹ mấy ông phải làm gì? Đã quá muộn rồi. Lẽ ra mấy ông nên chơi sòng phẳng với Tàu từ lâu thì nay không bị kẹt như vậy. Còn bây giờ không khéo, thằng Mỹ nó bợp tai thêm mấy cái vì dại dột làm tay sai cho Tàu thì hết đường gỡ. Giờ này mới nói đã muộn rồi anh Niểng.