CUỘC THÁO CHẠY TRẦN AI, VÀ NGÀY TRỞ LẠI CÒN BỊ SÁT THÊM MUỐI VÀO VẾT THƯƠNG LÒNG

0
1250

Hội Những Người Cầm Bút Can Đảm

Đỗ Ngà

Sau 21 năm mang súng đạn và lùa đàn em qua nhà em ruột bắn giết, cuối cùng cũng tàn sát được gia đình nhà em ruột mình. Sau khi đã giết chết thằng em, Bắc đã cho truy sát những đứa con còn lại của em trai mình để diệt tận gốc.

Thấy hết đường sống, con cái của Nam túa nhau tháo chạy ra biển, nhưng trong đầu chúng cũng chẳng biết đi về đâu. Chúng chỉ biết phải chạy khỏi bàn tay sắc máu của ông bác ruột mà thôi. Vì vậy, con cái của Nam nhiều đứa lại bị chìm xuống biển làm mồi cho cá mập. Có đứa lênh đênh trên biển đến nhiều ngày, lúc sắp chết vì đói và khát thì gặp phải tàu của bạn bố Nam ra tay cứu. Trong cơn đại hoạ, chỉ những đứa này vì quá may mắn nên sống sót và đến tá túc tại nơi đất mới.

Lại nói đến những đứa con chưa kịp tháo chạy, chúng nó ở lại và nghe bác Bắc bảo rằng “các cháu yên tâm, bác đưa các cháu vào một lớp học trong rừng để các cháu học tập và cải tạo thành người mới. Chỉ cần tuần lễ, học xong các cháu sẽ về”. Nghe bác nói với lời có vẻ rất thành tâm, thế là mâý đứa con nhà Nam vâng lời. Khi được dẫn tới bìa rừng, Bắc cho đám con mình dùng báng súng đập vỡ sọ chết tươi vài đứa và nói giằng giọng rằng “Đây là trại tù khổ sai, bọn bây phải chung thân ở đây chứ không phải 7 ngày. Nếu đứa nào dám lên tiếng thì số phận sẽ như thế như nấy đứa này, hiểu chửa?”. Nhìn thấy 2 đứa mằm bất động với hộp sọ vỡ toác máu chảy đỏ một vũng như cái nia, đám con nhà Nam sợ xanh mặt và chỉ biết “dạ” mà chẳng dám ý kiến ý cò gì nữa.

Làm trên “trại cải tạo” một thời gian, nhiều đứa mắc bệnh và phải nằm chết như con gà dịch mà chẳng được thuốc men hay chữa trị. Nhìn cảnh cái chết luôn rình rập, nếu không đến từ báng súng thì cũng đến từ họng súng, nếu không đến từ họng súng thì cũng đến từ bệnh tật. Thế là một số đứa trốn trại, bị lộ thế là đám cai ngục nổ AK quét, đạn bay xối xả như mưa và quá nửa trúng đạn chết tại chỗ. Số còn lại may mắn thoát làn đạn về được đến nhà. Thế là bí mật tổ chức vượt biên.

Trong nhóm này, có đứa bí mật tổ chức đi trong bí mật tuyệt đối, có đứa nghĩ để chắc ăn thì dùng tiền hối lộ cho đám con nhà Bắc. Đám con nhà Bắc nhận vàng gật đầu để cho đi. Khi ra khơi không xa, thì bọn con Bắc nháy mắt nhau thế là chúng hiểu phải làm gì. Bọn chúng nhảy lên xuồng máy và rượt theo, vì ỉ i rằng mới đưa hối lộ lẽ nào bọn con Bắc lật lọng? Vì tin người mà phải trả giá, gần đến tàu vượt biên, lũ con Bắc cho cả súng, thế là những người đi trên con tàu vượt biên không còn một mạng sống sót. Giết xong, chúng kéo thuyền và các nạn nhân về gặp bố Bắc của nó báo cáo thành tích để nhận thưởng. Đấy là cách làm giàu của con cái nhà Bắc.

Như vậy sau tầng tầng lớp lớp đường bố ráp và truy sát của bên thắng cuộc. Một số rất ít con cái nhà Nam cũng đến được bến bờ tự do, và hơn nữa là chúng đã giàu có. Vì Bắc chỉ biết chém giết, không biết làm ăn nên phải đi ăn mày lạy lục khắp nơi để xin ăn. Thấy con Năm giàu quá, Bắc trở giọng gọi con cái nhà Nam trốn chạy khi xưa là “khúc ruột ngàn dặm”. Mỗi năm tụi con Nam gởi về cho Bắc 10 tỷ xài phung phí.

Thế nhưng, như đồ vong ân bội nghĩa, hằng năm gia đình Bắc còn tổ chức ngày “Đại thắng mùa xuân” để khoe công về thành tích tương tàn thằng em. Như một thói quen ngạo mạn, 43 năm liên tục vẫn thế, vẫn cứ cố sát muối vào vết thương tinh thần của con cháu phương xa.

Tay thì luôn sát muối vào vết thương, miệng vẫn cứ hô hào “hòa hợp hòa giải”. Thế mới đau cho mẹ Việt Nam!

287680cookie-checkCUỘC THÁO CHẠY TRẦN AI, VÀ NGÀY TRỞ LẠI CÒN BỊ SÁT THÊM MUỐI VÀO VẾT THƯƠNG LÒNG