BÓNG TỐI
CHẲNG BAO GIỜ
MÃI MÃI…
hongkong chẳng phải lạnh sương, hongkong khói mùi thuốc súng
làm chúng tôi thao thức cả đêm
dõi trái tim xa xót nguyện cầu
giọt nước mắt rơi hòa vào trường học – chiến trường kêu đòi tự do cuộc sống
hơn hai mươi tuần chúng tôi nhìn ra từ nơi bạn
can đảm vượt qua sự sợ hãi bạo quyền
khí phách hiên ngang bất khuất kiên cường
trước cưỡng bức, tù đày và cả những cái chết bất ngờ không một lời giải thích
bạn khát khao công bằng, bạn đi tìm cái đẹp
đẹp của tình người, của nhân loại tương lai
bạn quả cảm, anh hùng trong bất tử vinh quang
khi chấp nhận hy sinh bằng giá của thương vong, bằng hiểm nguy tính mạng
bạn vững vàng niềm tin
súng ống, dùi cui, vòi rồng đánh dấu
lửa cháy, lựu đạn cay, máu tươi nền gạch
tất cả đổi thành lễ hiến tế gọi bình minh
đêm qua, bạn nương nhau bên giấc ngủ mệt vai
bạn mắc kẹt và chúng tôi nghe mình tức thở
lịch sử bi thương sẽ thành bệ thờ thay cho lòng cảm phục
bài học cảng thơm, mai sẽ ở, nơi này
vì “tôi sẵn sàng chết cho đêm nay” nên bóng tối, chẳng bao giờ mãi mãi…
Thơ Phạm Hiền Mây