(tựa do nhà thơ Phạm Ngọc Lư đặt)
xin cho em được một lần
dạo chơi phút cuối chân trần bên anh
ngắm mênh mông mặt nước xanh
trước khi rời cõi mong manh ta bà
buông mình trên sóng ngân nga
giờ chia phôi chẳng còn xa ới người
đừng ngưng võng nhé ạ ời
đừng kinh động chút thảnh thơi sau cùng
đời xâu chuỗi vạn ước mong
người sau kẻ trước đuổi vòng hụt hơi
không sao đoán đươc từ trời
tai ương trâm gãy bình rơi liễu tàn
đến bây giờ vẫn bàng hoàng
mất nhau thảng thốt ngỡ ngàng tưởng mơ
ngã ba dòng rẽ bơ vơ
câu kinh nguyện sót chữ chờ buồn tênh
đã cố ngược kiếp lênh đênh
hỡi ôi sức cạn giữa ghềnh nhấp nhô
bởi em mộng mị ngây ngô
trái yêu đương đợi chết khô tội tình
chẳng như ý bất thình lình
là bài học của nhân sinh lạ gì
nát tan tim tiếng từ ly
gửi lòng biển khối sầu bi bạc phần
tỉnh ơi em giấc muôn trùng… .