TIẾP THEO BÀI SỐ 2 VỀ
CÂU CHUYỆN LẦN ĐẦU TIÊN ĐI TÙ CỦA Bùi Hằng
…………………………….
– NGÀY 28-11-2011 :
Sáng sớm, tôi thức giấc, mấy thằng canh gác vẫn còn có đứa đang ngủ, tôi rất muốn đi mua một chai nước suối để đánh răng, rửa mặt nhưng cũng ngại ngại vì vốn dĩ tôi không quen làm bất cứ điều gì lén lút.
Tôi đi tới đi lui chưa biết phải làm sao thì lại là thằng nốt ruồi chó má kia.
Nó thấy tôi muốn đi ra thì không cần hỏi han gì mà sấn ngay lại chửi bới… Tôi cũng không thể coi như không nghe vì thấy thằng này quá mất dạy. Thế là, hai bên tưng bừng cãi nhau, đang lúc “cao trào” thì tên Lê Minh Hải bước vào, ngay lập tức hắn nhẹ nhàng làm dịu không khí bằng cách giả quát nạt thằng mất dạy kia.
Tôi nói “giả” là bởi sau khi quan sát, mình biết hắn ta chứng kiến hết những gì xảy ra giữa tôi với tên an ninh thuộc cấp mất dạy và biết tôi không phải thứ dễ thị uy bằng những thằng như thế nên hắn ta phải lên tiếng. Vào gặp tôi , hỏi chuyện tưởng như không đầu không cuối, tôi cũng tiếp chuyện hắn ta một cách lịch sự và ngay lập tức phát hiện ra cách ăn nói “bất nhất” của viên sĩ quan ” cao cấp” và tự nhận hắn là “người đủ khả năng” nói chuyện với Bùi Hằng?
Tôi phát hiện ngay ra sự bất nhất của hắn ở chỗ . Ngay ban đầu bước vào , chào hỏi – giới thiệu xong, hắn ta nói không hề biết Tôi là ai, chỉ nhận lệnh đến gặp và đưa tôi đi Hà Nội. Nhưng lúc sau thì hắn ta lại nói rằng:
“Cả đêm qua hắn ta không ngủ được sau khi nghe một cán bộ cao cấp của Hà Nội gọi điện ” nhờ” hắn ta thuyết phục đưa Tôi ra làm việc về một số vấn đề liên quan. Cách nói chuyện của hắn ta làm Tôi “khó chịu” bởi bản tính thẳng thắn chính trực của mình, bởi vậy đang sẵn những khó chịu vì mọi hành xử của đám lâu la đầu trâu mặt ngựa từ đêm trước nên Tôi thẳng thắn đề nghị:
-“Xin lỗi anh, anh học an ninh ra chắc chắn có học về tâm lý tội phạm. Còn tôi là con mẹ lái buôn nên tôi cũng qua khóa học và rất rành tâm lý khách hàng. Vì vậy, nếu chúng ta bằng tuổi nhau thì chúng ta nên ngửa bài lên đĩa cho dễ nói chuyện, tính tôi thích sự thẳng thắn, ghét quanh co dối trá, điếm đàng”
Sau những câu đại loại như vậy Lê Minh Hải giả lả: Bà bắt đầu làm tôi “mê” bà rồi đấy nhá (câu này hình như với hắn ta đã có trong “giáo trình” vì nhiều phụ nữ sau khi làm việc đều có chung nhận xét)
Nói tới lui một lúc Tôi vẫn cương quyết không thể chấp nhận cái kiểu mời mất dạy như của họ và yêu cầu hắn ta phải làm đúng luật. Cụ thể:
1- Nếu tôi bị bắt giữ thì xin đưa ra lệnh bắt và cho biết tội danh.
2- Nếu “mời” thì tôi có quyền từ chối không đi hoặc đi thì phải có sự chuẩn bị sắp xếp còn đây gọi là bắt cóc
Sau đó tên này bỏ ra ngoài đi đâu không biết? hay có thể là “bài vở” khi cho một cậu trẻ tuổi, ăn nói rất lễ phép và có khuôn mặt cũng dễ thương vào nói chuyện. Cậu này giới thiệu tên Tuấn(?) Ngồi chừng cả hơn nửa giờ đồng hồ, mình cũng rất cởi mở, chân thành khi gặp con người mà mình cảm nhận họ không có gì xấu với mình cả. Tôi cũng trả lời những điều cậu ta muốn biết thông qua kiểu hỏi han, tâm tình… Rồi cậu ấy cũng hết nhiệm vụ bằng một câu kết và tiếng thở dài nhè nhẹ, xong cũng đủ cho người hay quan sát như tôi nhận thấy và đánh giá có cảm tình cũng như hiểu được phần nào suy nghĩ của cậu ta. Cậu ta cũng “mệt mỏi” trong những tình huống thế này và cậu ta là loại người có thể chia sẻ.
Cậu Tuấn này đi ra thì Lê Minh Hải lại bước vào. Lần này, hắn nhứ nhứ cái tờ giấy gọi là quyết định ra trước mắt Tôi và lại chuyển sang nói rằng: Có quyết định đưa Tôi đi trại giáo dục 2 năm. Ồ, câu này nghe giống tối trước khi còn ở đồn Bến Nghé, chính cái thằng mất dạy, mặt chỉa lông nó nói khi Tôi không chịu hợp tác lấy lời khai mà còn mắng chúng nó về cách hành xử vô luật: “Sẽ tống ra Hà Nội trả cho ông Thảo và cho đi cải tạo 2 năm cho mày biết…” ???
Vậy là chúng đã “bàn luận – bố trí” xong kế hoạch thật rồi ư? Nhưng, trong đầu Tôi vẫn không thể lý giải được rằng chúng bắt Tôi ra Hà Nội theo cái lệnh như thế nào? Chắc biết không thể “vận động” Tôi tuân thủ cái kiểu mời quái gở đó nên lúc này thấy bọn chúng đến ngày một đông, đi ra đi vào tấp nập. Tôi kín đáo quan sát tất cả những “động tĩnh” xung quanh và rồi chợt thấy dấy lên một sự khinh bỉ cho những kiểu hành xử của cái đám công an, an ninh này.
Chúng cho chiếc xe bít bùng lùi vào bịt kín hông trụ sở công an phường, phía có cánh cửa thông với căn buồng đang giữ Tôi , rồi thì một nhóm 5 -7 tên ra vào giả dạng thợ sửa chữa điện để tiếp cận gần Tôi . Tôi biết hết nhưng giả tảng, vì mình có thể làm gì trong đồn của chúng nó với hàng hơn chục tên công an, an ninh, mật vụ chưa kể đám cóc ké dân phòng? Vậy mà, chúng thì “nghiêm trọng hóa” với một người phụ nữ tay không đến độ để lộ ra sự hèn hạ, hạ cấp đến tận cùng.
Chừng hơn 9h, những tên “thợ sửa điện” bất thần xông vào chụp lấy 2 bên tay Tôi mà sốc lên xe. Sao chúng không biết cảm giác nhục nhã và cái nhìn khinh khi bất cần của tôi khi ấy mà khỏi cần “cân não” đến thế cho bớt ô nhục nhỉ? Riêng Tôi thì trào lên cảm giác uất nghẹn trước hành xử tồi tệ và ô nhục của chúng. Xe chạy ra phi trường Tân Sơn Nhất, chúng cho Tôi đi bằng cửa an ninh đặc biệt phía sau và lên máy bay đầu tiên, ngồi hàng ghế cuối cùng với Lê Minh Hải và một nữ cảnh sát sinh năm 1992 – nhỏ hơn cả con tôi nữa .
Ngồi lên máy bay rồi Tôi vẫn không thể đoán ra chúng giở trò gì? Nhưng qua cách nói năng mâu thuẫn, đầu cuối bất nhất của tên Lê Minh Hải thì Tôi cũng đoán chúng chẳng thể có chuyện tốt đẹp, chính danh, bởi vậy Tôi luôn tìm mọi cách có thể để ngầm thông báo cho mọi người xung quanh về tình trạng của mình. Tôi cố tình nói chuyện rất to, cố ý cho người xung quanh chú ý, mỗi lần như thế tên Lê Minh Hải lại thì thào “tôi xin bà đấy, nói nhỏ thôi”. Rồi thì: “tôi cũng có con gái lớn rồi, đã bỏ vợ và nuôi nó, làm gì thì làm cũng phải giữ đức cho con”… Thật đáng sợ! Sẵn sàng đem những tình cảm thiêng liêng kiểu đó ra để lấy lòng tin.
Nói ta bà đủ chuyện, và tên này còn hỏi Tôi rằng: Thế sau lần này về bà còn viết lách về công an nữa không? Tôi trả lời: Tại sao lại không? Nếu công an các anh tốt thì sợ gì người ta viết hay nói? Nhưng tôi nói thật, công an bây giờ phần nhiều là thứ “mất dạy, vô học”, chính vì thế mà làm xấu hình ảnh tốt đẹp của nghành công an, đáng ra các anh phải chống lại những kẻ đó, nhưng trái lại các anh toàn chống Nhân Dân thôi, các anh đã thực sự coi người dân là kẻ thù của mình rồi… Lý tưởng khi vào nghành của các anh là gì? Chống lại tội phạm, bảo vệ nhân dân. Sao giờ đây chống lại Nhân dân bảo về tội phạm? Tôi cứ thế chút uất giận lên những câu hỏi dồn dập khiến hắn không thể trả lời mà chỉ năn nỉ Tôi nói nhỏ (?…) Trong lúc nói chuyện, tên này vẫn còn trâng tráo lừa gạt, khi Tôi hỏi bao giờ hắn trở về Sài Gòn thì hắn nói: Tôi chờ bà làm việc xong thì cùng về chứ! Đúng là loài Vẹm nói láo, nói xạo như cơm bữa, không thấy xấu hổ bao giờ.
Nói chuyện thì nói, nhưng kinh nghiệm cho Tôi nhận thấy chuyện bắt cóc này hoàn toàn bất minh. Vì thế, khi máy bay hạ cánh xuống Nội Bài, hành khách vừa đứng lên khỏi ghế chuẩn bị đồ đạc hành lý thì Tôi đứng phắt lên thông báo gấp gáp: Kính nhờ đồng bào bà con giúp tôi, tôi là Bùi Thị Minh Hằng, người từng tham gia nhiều cuộc biểu tình chống Trung Quốc vừa qua… hiện tôi bị công an, an ninh bắt cóc và đưa đi đâu tôi chưa biết… Nói tới đây thì Tôi bị Lê Minh Hải xông vào bóp mồm, nhanh như cắt Tôi lắc đầu khỏi bàn tay hắn và tiếp tục nói lớn, hành khách khoang đó đều thấy và nghe rõ: Tôi tha thiết kính nhờ đồng bào vào google tra tên tôi rồi thông tin rộng rãi trên mạng giúp tôi để mọi người biết… Lúc này tên Hải hô nữ cảnh sát kia ” bịt mồm Nó lại” , và 2 bên 2 kẻ đốn mạt ra sức ghì mặt Tôi vào và bịt mồm không cho nói, sau đấy chúng lôi Tôi xuống khoang cuối cùng chỗ chứa thức ăn, đứng trong ấy chờ cho hành khách xuống hết rồi mới cho Tôi xuống. Tại đây, Tôi phẫn nộ lên án hành động bất chính của những kẻ coi mình là pháp luật, tên Lê Minh Hải và con bé kia chỉ nghe, hắn còn nham nhở đưa phone nhờ con bé kia “chụp cho chú cái hình với chị Hằng”…
Tôi nhìn ra ngoài thấy thấp thoáng bóng tiếp viên hàng không đang áp tai nghe và như thế chắc chắn sẽ có thông tin về sự bắt cóc này.
Xuống máy bay là hơn 12h trưa.
(còn tiếp)
P/S:
Bức hình phía dưới là con trai Út của Tôi đi phát tờ roi tìm Mẹ sau khi không biết bất kỳ thông tin Mẹ trong nhiều ngày bi đưa đi biệt tích ( kể từ 27-11-2011)
CÂU CHUYỆN VỀ LẦN ĐI TÙ ĐẦU TIÊN CỦA BÙI THỊ MINH HẰNG
CÂU CHUYỆN LẦN ĐẦU TIÊN ĐI TÙ CỦA BÙI THỊ MINH HẰNG (KỲ 2)
CÂU CHUYỆN VỀ LẦN ĐI TÙ ĐẦU TIÊN CỦA BÙI THỊ MINH HẰNG (KỲ 3)

Thanks on sharing. It’s outstrip quality.
440184 391704Hey! Do you know if they make any plugins to protect against hackers? Im kinda paranoid about losing everything Ive worked hard on. Any recommendations? 391616