15 năm nhìn lại một chặng đường (Phần 1)

0
449
Điếu Cày trước phiên toà phúc thẩm tại SG

Nguyễn Văn Hải – Điếu Cày

“Trong một Nhà nước độc tài, không cần có Tự do Báo chí, Tự do ngôn luận Nhà nước ấy vẫn hoạt động tốt. Nhưng, trong một Nhà nước Dân chủ, Nhà nước của dân, do dân và vì dân thì không thể !.
Việt Nam có hơn 700 tờ báo và tạp chí, hàng trăm đài phát thanh, truyền hình và hàng ngàn trang thông tin điện tử. Nhưng trong nhiều sự kiện, có rất nhiều người tham gia, kéo dài nhiều ngày, ngay giữa trung tâm các thành phố lớn lại không được báo chí đăng tải ?. Đó là điều không bình thường, những điều “không bình thường” đó không chỉ làm ngưng dòng chảy thông tin tự do mà còn bóp nghẹt mong muốn cất lên tiếng nói của hàng triệu con người.

Trong một xã hội dân chủ, người dân có quyền được biết mọi thông tin liên quan đến môi trường sống của họ. Khi báo chí từ chối vai trò làm báo, người dân sẽ làm báo theo cách của mình.”

Lời nói cuối cùng của Điếu Cày Nguyễn Văn Hải trước toà án cộng sản.

_______________________

BỊ BẮT

Ngày 19/4/2008

Quán cafe internet Bưu điện Đà Lạt.

…Tôi vừa đóng máy tính, đứng lên và đến quầy tính tiền, ngay lập tức – bàn phía sau  – một trong hai người thanh niên rời khỏi ghế, tiến sát bên để nghe những trao đổi của tôi với người thu ngân…

Linh cảm điều chẳng lành, tôi nhanh chóng trả tiền và băng qua đường, sang cửa hàng mắt kính ở phía đối diện, Tên an ninh đó tức tốc bám theo sát phía sau. 

Vờ xem mắt kiếng để cố tình nhìn vào chiếc gương nhỏ – để trên quầy cho khách hàng ướm thử – ở đó, hình ảnh tên an ninh  xuất hiện gần như áp sát phía sau tôi. 

Lộ rồi! – Tôi thầm nhủ. 

Việc cần nhất lúc này, làm sao tìm một chỗ để nếu chúng bắt mình, sẽ có nhiều người biết và loan báo tin đến bạn bè. 

Tôi đi bộ, nên việc cắt đuôi quả thật không dễ, bởi Đà Lạt không giống như Sài Gòn – lúc nào xe ôm cũng sẵn sàng. 

Trong chớp nhoáng, tôi quyết định đi thẳng vào chợ Đà Lạt. Hắn ta vẫn bám theo như đỉa. Vừa đi theo tôi, hắn vừa gọi điện thoại, xem chừng gọi đồng bọn tiếp ứng.

Qua mấy dãy sạp hàng, quan sát chung quanh, tôi nhận ra chợ chưa đông nên thật khó cắt đuôi. Ngay lập tức, tôi quyết định đi ra phía sau chợ, theo lối cầu thang lên đường trên, rồi rẽ vào quán cafe Tùng. 

Tôi sải bước khá nhanh nhờ cặp giò dài và tấm thân gầy, thật đối chọi với tên an ninh, vừa thấp vừa mập, do vậy, hắn gần như lúc thúc chạy “nước kiệu” để không mất dấu “con mồi”. 

Vừa bước vào quán, tôi kêu ly cafe sữa nóng, rồi bước thẳng vào WC phía sau bếp, khoá cửa lại. 

Việc đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi, phải nhanh chóng gửi tin nhắn cho các bạn thông báo có thể bị bắt, nếu ba mươi phút sau, không thấy tôi liên lạc lại. Sau khi nhắn tin, tôi huỷ ngay vài địa chỉ liên hệ mà bạn bè mới gửi cho tôi. Tôi tiếp tục bẻ gãy luôn USB. 

Vừa làm xong ba việc nói trên, bỗng có tiếng giật cửa WC gấp gáp.  Một giọng phụ nữ trẻ – áng chừng là người giúp việc của Café Tùng – khó chịu và gay gắt:  

– Trong đó có người mà anh giật cửa làm gì ? 

Tôi mỉm cười và bật quẹt ga đốt mấy tờ giấy có ghi chép địa chỉ, giật nước bồn cầu cho trôi đi, rồi đập cái notebook vào thành bể nước ba cái thật mạnh. Sau đó, nhắn thêm một tin nữa cho bạn rồi bẻ sim vứt vào bồn cầu xả nước, thay sim cũ vào máy và bình tĩnh bước ra ngoài.

Ly cafe đã đặt sẵn trên bàn. Vừa cầm ly cafe hớp một ngụm nhỏ, qua lớp cửa kính, tôi nhìn thấy chiếc xe công an đã đậu trước quán. Mấy tay công an bước vào, đi thẳng đến trước bàn tôi đang ngồi. Nhấp ngụm thứ hai, tôi nhìn người công an xuất hiện trước mặt. Anh ta lên tiếng trước :

-Mời anh Hải về công an thành phố Đà Lạt làm việc.

-Làm việc gì ? Để tôi uống xong cafe đã chứ – Tôi bình thản nói

Tôi vừa uống cafe vừa nhìn quanh, nhiều cặp mắt trong quán bắt đầu chú ý đến tôi và mấy tay công an. Tôi biết bị bắt ở quán này, nhất định đến tai bạn tôi và mọi người sẽ biết ngay trong chiều nay…

Chúng đưa tôi ra xe về trụ sở công an TP Đà Lạt…

Tôi bắt đầu một chuyến đi xa nhà dài nhất trong cuộc đời như vậy…

( Còn nữa )

Nguyễn Văn Hải – Điếu Cày

682500cookie-check15 năm nhìn lại một chặng đường (Phần 1)