Friday, October 4, 2024
HomeDU LỊCHBLOGThảm kịch Lê Đình Kình: Thảm kịch của người dân lương thiện...

Thảm kịch Lê Đình Kình: Thảm kịch của người dân lương thiện sống trong thể chế tồn tại bằng bạo lực và lừa dối

Phạm Đình Trọng

Kì Một

1. GIỮA THỜI BÌNH, CÔNG AN MỞ MẶT TRẬN TỔNG LỰC ĐÁNH VÀO DÂN

Theo lời kể của dân Đồng Tâm, đêm ngày 8 rạng sáng 9 tháng một, năm 2020 có tới chín ngàn quân chính phủ gồm công an và quân đội bao vây dân làng Đồng Tâm. Quân bố ráp, tấn công Đồng Tâm rải khắp xã và khắp các ngả đường bao quanh Đồng Tâm. Người dân không thể bao quát hết bề rộng và bề sâu thế trận của công an nên ước lượng không thể chính xác. Nhưng ba điều có thể khẳng định.

Một là, số quân tham gia sự kiện Đồng Tâm ngày 8.1.2020 không thể tới chín ngàn. Chín ngàn là quân số xấp xỉ một sư đoàn. Theo nhiều nguồn tin, lực lượng vũ trang hành quân đến Đồng Tâm đêm 8.1.2020 khoảng hơn ba ngàn quân, tương đương hai trung đoàn.

Hai trung đoàn mũ sắt, áo giáp, tay khiên tay súng, ầm ầm xe pháo vây ráp một làng quê nhỏ bé, hiền hòa của thủ đô Hà Nội, thành phố hòa bình, là sự ngạo ngược chà đạp pháp luật, chà đạp cuộc sống bình yên, chà đạp mạng sống người dân. Như kiêu binh thời vua Lê chúa Trịnh kéo đàn kéo lũ đi cướp của dân, bắt đàn bà con gái hãm hiếp giữa ban ngày, ngay giữa kinh thành Thăng Long

Cảnh sát cơ động có mặt từ sáng sớm ngày 09-01-2020. Photo Dong Tam TV.

Hai là tên gọi sự kiện. Sự kiện Đồng Tâm kéo dài từ nhiều ngày trước và bùng nổ vào đêm 8.1.2020 không phải chỉ là cuộc tuần tra, lập chốt kiểm soát trên đường làng, bình thường, đơn giản như mấy ông tướng công an uốn lưỡi biện minh trên truyền thông nhằm giành phần chính đáng cho cuộc sử dụng binh đao bất chính với dân của nhà nước công an trị.

Đó thực sự là cuộc động binh lớn, một trận đánh lớn hơn nhiều lần “trận đánh đẹp” do đại tá công an Đỗ Hữu Ca chỉ huy bắn đạn AK vào ngôi nhà gia đình anh nông dân Đoàn Văn Vươn ở Cống Rộc, Tiên Lãng, Hải Phòng 8 năm trước. Lực lượng “trận đánh đẹp” tấn công dân của đại tá Đỗ Hữu Ca chỉ có vài chục công an và quân đội, đều thuộc lực lượng vũ trang Hải Phòng và trận đánh diễn ra chớp nhoáng chỉ trong buổi sớm ngày 5.1.2012.

Cuộc động binh Đồng Tâm 8.1.2020 là trận đánh binh chủng hợp thành, có xe bọc thép, có vũ khí điện tử, có chó nghiệp vụ, có cảnh sát cơ động, cảnh sát chữa cháy. Hàng ngàn quân trùng trùng, lớp lớp được trang bị vũ khí hiện đại tới tận răng đã bao vây cô lập hoàn toàn xã Đồng Tâm với thế giới chung quanh, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Sóng điện thoại, mạng internet bị cắt.

Người dân không được ra khỏi Đồng Tâm và sóng internet không lọt được vào Đồng Tâm. Trẻ Đồng Tâm cũng không được tới trường nhiều ngày. Không phải chỉ dân Đồng Tâm bị cấm cửa. Những người dân Hà Nội quan tâm đến cuộc đấu tranh giữ mảnh đất sống của người dân Đồng Tâm cũng bị công an đến từng nhà, vòng trong, vòng ngoài vây hãm không cho ra khỏi nhà suốt cả tuần.

Cuộc động binh lớn nhằm vào người dân Đồng Tâm đang lo cho con trẻ có tấm áo mới mặc tết, lo cho trên bàn thờ tổ tiên có tấm bánh chưng khi ngày tết Canh Tý đã cận kề. Rải quân kín mọi ngõ ngách. Xe bọc thép như những lô cốt, những pháo đài rải trên đường làng. Những họng súng lăm lăm. Tiếng nổ đùng đoàng trong đêm. Một cuộc chiến tổng lực đã thực sự diễn ra.

Vài chục tay súng công an và lính địa phương Hải Phòng không gây án mạng, chỉ để lại vài vết đạn lỗ chỗ trên tường nhà anh nông dân Đoàn Văn Vươn cũng được đại tá giám đốc công an Hải Phòng gọi là “trận đánh đẹp”. Cuộc động binh của hàng ngàn quân binh chủng hợp thành do bộ Công an chỉ huy đêm 8.1.2020 với bốn mạng người chết, ba chục người dân bị bắt, nhiều người dân bị đòn tra của công an mang thương tích đến nay vẫn đang phải cách li và chạy chữa trong bệnh viện chưa biết sống chết ra sao.

Cuộc động binh thảm khốc như vậy không thể không gọi là trận đánh lớn và ác liệt. Đó thực sự là một trận đánh, một cuộc bố ráp, đàn áp dân Đồng Tâm bằng súng đạn với mức độ khốc liệt của chiến tranh và kéo dài chứ không phải chỉ là cuộc tuần tra đơn thuần vốn phải lặng lẽ, âm thầm.

Ba là cấp độ sự kiện. Quân có mặt trong sự kiện Đồng Tâm 8.1.2020 là quân chính qui, tinh nhuệ, hiện đại nhất của bộ Công an chứ không phải quân của sở công an Hà Nội. Sở chỉ huy cuộc động binh cũng đặt ở bộ Công an chứ không đặt ở sở công an Hà Nội.

Cáo buộc tội trạng người dân Đồng Tâm lấy cớ cho cuộc động binh, thông báo “chiến sự”, công bố “chiến lợi phẩm” cũng phát ra từ bộ Công an. Phát ngôn về cuộc động binh đều là các tướng Chánh văn phòng, tướng Thứ trưởng bộ Công an. Sự kiện Đồng Tâm 8.1.2020 thực sự là cuộc đối thoại bằng súng đạn của nhà nước công an trị với người nông dân thuần chất và lương thiện làm ăn, là một hành động quân sự cấp nhà nước.

Theo lời cụ bà Dư Thị Thành, lực lượng công an đằng đằng sát khí, bủa vây dày đặc quanh nhà cụ, cắt khóa cửa, xông vào phòng ngủ, bắn chết chồng cụ bà Dư Thị Thành là cụ ông Lê Đình Kình ngay trên giường ngủ, ngay trước mặt cụ bà Dư Thị Thành bằng bốn phát đạn gần như dí sát người đều nhằm vào chỗ giết chết tức thì, hạ gục lập tức.

Một viên đạn xuyên vào ngực trái. Hai viên đạn khoan vào đầu. Môt viên đạn thổi bay cả một mảng khớp gối chân trái. Phần dưới chân trái chỉ còn dính lắt lẻo với phần trên bởi sợi gân và mảnh thịt bèo nhèo. Giết chủ nhà. Bắt tất cả những người còn lại trong nhà dẫn đi. Lùng sục vơ vét của chìm mang đi. Nhân danh nhà nước, nhân danh bảo vệ pháp luật nhưng công an đã hành xử tàn bạo hơn cả băng cướp, giết người cướp của.

2. TỪ TỘI ÁC MANG TÊN NGUYỄN THỊ NĂM ĐẾN TỘI ÁC MANG TÊN LÊ ĐÌNH KÌNH

Phát lệnh cuộc động binh lớn quân số lên tới cả ngàn tay súng đánh vào dân, cho phép lính trong đêm phá cửa xông vào nhà dân, dí súng vào ngực, vào đầu dân bóp cò, gây bàng hoàng người dân cả nước, gây chấn động cả thế giới. Một cái lệnh không biết đến pháp luật, chà đạp lên pháp luật, cho phép đạo quân công an nhà nước hành xử với dân như một băng cướp, giết người cướp của, thì lãnh đạo cấp thành phố Hà Nội không thể và không dám. Cho lính được tử hình dân tại nhà, không cần bản án, không cần pháp trường thì lãnh đạo cấp thành phố Hà Nội không thể và không dám cho phép.

Cấp trên của ủy viên bộ Chính trị, Bí thư thành ủy Hà Nội Hoàng Trung Hải và cấp trên của ủy viên trung ương đảng, chủ tịch Ủy ban Nhân dân thành phố Hà Nội Nguyễn Đức Chung chính là Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng và Ủy viên bộ Chính trị, Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc.

Theo nguyên tắc tập trung dân chủ của tổ chức cộng sản, tập thể lãnh đạo, cá nhân phụ trách, lệnh tấn công Đồng Tâm, lệnh xử bắn cụ Lê Đình Kình ngay tại giường ngủ phải được bộ Chính trị nhất trí, tán thành, nhưng trách nhiệm trực tiếp không thể lẩn tránh thuộc về ông đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng và ông đứng đầu chính phủ Nguyễn Xuân Phúc.

Một đảng chính trị với những ông đảng trưởng như ông đảng trưởng Hồ Chí Minh xóa bỏ bộ tư pháp trong chính phủ của ông. Ông đảng trưởng Lê Duẩn nói thẳng ra rằng xã hội cộng sản không cần pháp luật: Chúng ta là nhà nước xã hội chủ nghĩa, chúng ta không cần pháp luật. Chúng ta chỉ cần phê bình và tự phê bình là đủ. (Lời ông Duẩn).

Ông đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng thì khinh khỉnh, đưa cương lĩnh đảng của ông lên trên hiến pháp của nước: Hiến pháp là văn bản pháp lí quan trọng sau cương lĩnh của đảng (Lời ông Trọng). Đảng cầm quyền đứng ngoài và đứng trên hiến pháp, pháp luật như đảng cộng sản Việt Nam thì họ chà đạp lên pháp luật là lẽ đương nhiên, là sự kiêu ngạo cộng sản của họ. Nhưng chà đạp pháp luật tới mức trong thời bình mở trận đánh lớn, trang bị vũ khí hiện đại, đánh vào một làng quê bình yên, đột kích vào nhà người dân tay không, xử bắn người dân ngay tại giường ngủ thì chưa từng có trong lịch sử xã hội loài người, kể cả ở những xã hội độc tài, phát xít ghê tởm nhất.

Trước khi bị xử bắn trên pháp trường cải cách ruộng đất năm 1953, bà Nguyễn Thị Năm đang là ân nhân, là cứu tinh của đảng cộng sản Việt Nam. Thuở ban đầu dựng lên nhà nước, dựng lên quân đội, đảng cộng sản không một cắc bạc nuôi chính phủ, không một hạt thóc nuôi quân đội. Bà chủ hãng buôn Nguyễn Thị Năm cùng vài ông chủ, bà chủ tư sản dân tộc khác, mỗi người đã đổ hàng ngàn lạng vàng ra cho chính quyền cộng sản trang trải công việc.

Bà chủ trang trại Nguyễn Thị Năm dã dốc cả cơ nghiệp ra nuôi cơ quan đầu não kháng chiến và cơ quan bộ Tổng tư lệnh khi chính phủ kháng chiến phải rời thủ đô Hà Nội rút lên chiến khu Việt Bắc. Trước khi bị công an cộng sản bắn chết tại giường ngủ, cụ Lê Đình Kình vẫn đang là đảng viên cộng sản, chưa hề bị đảng kỉ luật, chưa bị tòa án tuyên một bản án nào, dù là bản án nhẹ nhất.

Cải cách ruộng đất xử bắn bà Nguyễn Thị Năm là một tội ác lịch sử, là nỗi ô nhục muôn đời của đảng cộng sản Việt Nam. Ban đêm công an cộng sản xông vào nhà đảng viên cộng sản Lê Đình Kình, bắn chết đảng viên Kình ngay tại giường ngủ còn là tội ác và nỗi ô nhục lớn hơn nhiều lần tội ác và nỗi ô nhục mang tên Nguyễn Thị Năm.

Nhắc đến hai nỗi ô nhục mang tên Nguyễn Thị Năm và Lê Đình Kình của đảng cộng sản Việt Nam để thấy rằng, hơn nửa thế kỉ bão táp cách mạng đã qua, loài người đã bước những bước dài từ nô lệ sang tự do, từ độc tài sang dân chủ, từ sự thống trị của sức mạnh bạo lực sang sự thống trị của sức mạnh văn hóa, sức mạnh nhân văn, nhưng ban lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam, thành phần nòng cốt, ưu tú nhất của đảng vẫn chìm đắm trong tăm tối bạo lực, vẫn nghiền xài bạo lực với dân, vẫn ảo tưởng dựa vào sức mạnh bạo lực để giữ chính quyền. Trượt dài trong bạo lực, đảng cộng sản đã đi từ tội ác mang tên Nguyễn Thị Năm đến tội ác mang tên Lê Đình Kình. Tội ác sau lớn hơn, man rợ hơn nhiều lần tội ác trước.

Trong khi loài người đang gấp gáp đi tới dân chủ, văn minh thì đảng cộng sản Việt Nam vẫn mải miết đi giật lùi vào bạo lực. độc tài hoang dã. Đảng cộng sản có chính quyền bằng “cướp chính quyền” và giữ chính quyền bằng bạo lực. Cầm quyền trái pháp luật, đảng cộng sản luôn lo sợ và thù ghét pháp luật. Cầm quyền không chính danh, không do lá phiếu người dân bầu chọn, trong sâu thẳm tiềm thức, đảng cộng sản còn nỗi lo sợ và thù ghét nhân dân thâm căn cố đế.

Đảng cộng sản cầm quyền lo sợ, thù ghét pháp luật, lo sợ thù ghét nhân dân, đó là thảm họa lớn nhất của lịch sử Việt Nam. Thảm họa đó là tội ác cải cách ruộng đất. Là cuộc chiến tranh Nam Bắc núi xương sông máu. Là lênh láng máu dân đổ ra trong tết Mậu Thân 1968. Là nỗi đau Văn Giang, nỗi đau Dương Nội, nỗi đau Thủ Thiêm, nỗi đau Lộc Hưng, nỗi đau Đồng Tâm.

Lo sợ và thù ghét pháp luật, lo sợ và thù ghét nhân dân, nhà nước cộng sản công an trị sẽ còn gây nhiều tội ác, nhiều nỗi đau, nhiều máu đổ cho người dân Việt Nam khốn khổ.

RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular