Một ngày trong nanh vuốt bầy linh cẩu quê “người” !

2
1852
Trại giam số 6, Thanh Chương - Nghệ An
Cô Mười Họ Lê
Ngày 12/7 chúng tôi gồm, mẹ con cô Nguyễn Thị Châu, chị Dương Thị Tân và tôi, bay ra Vinh rồi đến phân trại 2 Nghệ An, để đồng hành với chị Nguyễn Thị Thanh vợ anh Trương Minh Đức, cùng với các anh khác đang tuyệt thực đấu tranh đòi sự công bằng trong trại giam.

Chị em tôi tính khi đồng hành với chị Thanh xong, chị Thanh bay về Sài Gòn, thì ba chị em tôi về thăm mẹ cô Châu, rồi về quê tôi với chị Tân điểm cuối là sân bay Cát Bi, Hải Phòng.
Nhưng dự tính đã thay đổi khi chị em tôi đặt chân tới cổng phân trại 2, chị em chúng tôi ngồi bên bờ cỏ ven đường đợi chị Thanh.

Khi chị Thanh tới, chúng tôi vào quán nước đối diện cổng phân trại 2 ngồi, cô Châu đưa máy nên chụp hình chị Thanh, lập tức có người khách ngồi trong quán xông tới tính giật điện thoại, chúng tôi hỏi tại sao? Người này vỗ ngực tôi là xe ôm ở đây nhưng đã bảo kê cho công an khu này hết rồi, tôi có quyền thích làm gì thì làm.

Khi chị Thanh làm thủ tục thăm gặp chồng không được chị quay lại quán nước, thì chúng tôi nhận được tin nhóm anh chị ở ngoài Hà Nội đang bị chặn xe đàn áp khi gần đến cổng trại.
Chị Tân lo lắng bàn với chúng tôi để chị ra ngoài xem tình hình anh chị em ra sao, đồng thời thông báo cho mọi người biết rằng chúng tôi đang bị cô lập bên trong.

Còn chị Thanh đi ra ngoài nghe điện thoại. Tôi với mẹ con cô Châu, anh Vũ Hùng ngồi lại quán, một lát sau cậu chủ quán ra nhăn mặt xin lỗi chúng tôi, nói rằng anh chị ơi nếu xong rồi anh chị hãy về đi, thông cảm cho quán em, vì bên công an gọi nói em không được để anh chị ngồi đây nữa công an họ đang kéo đến rồi.

Tôi cười, ồ Thanh Chương cũng có chiêu này, tôi liền nói với cậu chủ quán, em ơi chị hiểu chuyện này, nên em không phải áy náy đâu chị hiểu rằng người dân mình không làm khó nhau đâu em, chỉ chính quyền với quan chức mới giở trò làm khó dân mình thôi em à.

Anh em tôi ra khỏi quán nước, tôi vừa đi đến cạnh chị Thanh đang nghe điện thoại, thì xe ôm côn đồ ở đâu chạy tới mười mấy người, một người đàn ông ra đuổi chúng tôi ra khỏi bóng râm rìa tường, anh ta nói đứng đâu thì đứng, chứ không được đứng trong đất nhà họ, rồi công an lại xuống phạt làm khó họ như lần trước.

Anh chị em chúng tôi dìu nhau đi trong cái nắng nóng 3 giờ chiều của Xứ Nghệ, hai bên đường ngày một đông những khuôn mặt thú dữ bặm trợn hơn, họ nhìn chúng tôi như muốn xông vào nhưng vì chưa được lệnh.

Chúng tôi đi được một đoạn thì có chị người dân chạy xe ôm, chị mới chở anh Hùng trước đó, chị gọi nói rằng, vô cửa nhà chị ngồi chị bật quạt cho mát, chúng tôi vừa ngồi xuống, ngay lập tức hai xe 4 côn đồ vào nhà chị, chị khoác áo đi ra nói bâng quơ xã hội biết sống sao bây giờ, tôi hiểu ngay có chuyện, chị nói thông cảm bố chị gọi điện xuống nhà có việc gấp chị phải đóng cửa, tôi cảm ơn chị đã cho ghé chút ít, nói chị hãy tắt hết quạt đóng cửa rồi đi chúng tôi cũng đi luôn.

Vì chị Thanh sức khỏe yếu nên chúng tôi phải đi rất chậm, mỗi lúc những con thú hoang đổ về quây anh chị em tôi một đông hơn, không thể liên lạc được với mọi người vào đón, cô Châu thấy nguy hiểm nên vội letrivesmr mong mọi người chờ ở ngoài biết được.

Chỉ mấy phút sau bốn anh chị em cùng một đứa bé 4 tuổi, bị bao vây giữa một bầy linh cẩu bị đói lâu ngày, mười mấy con chúng xông vào anh Hùng đấm đá anh nằm dưới đất, số còn lại chúng hùa nhau xông đến mẹ con cô Châu giằng xé đấm đá, chúng nói với nhau bằng tiếng người là đập chết con này nó đang livestream, tôi nhìn mẹ con bạn bị đau mà bất lực, chỉ biết ôm chặt chị Thanh, tôi hét lên rằng chị vừa bị mổ không được đánh, dù tìm mọi cách tránh né nhưng tôi và chị Thanh vẫn bị những cú đạp đấm vào người, vào đầu.
Bầy linh cẩu giằng xé chúng tôi một lúc rồi áp tải chúng tôi lên xe gắn máy chở bỏ ra đường ĐMHCM.

Không để chúng tôi nghỉ nắng, vài con linh cẩu vẫn bám theo hù dọa dọc đường, chúng ép chúng tôi lên xe khách dẫn độ ra tận sân bay Vinh. Trên đường qua Nam Đàn, khi tôi thấy có một cái cổng chào nhìn không rõ chữ, tôi hỏi người ngồi cạnh, họ nói đó là quê nội của “bác” một lát sau họ lại nói đây quê ngoại “bác” tôi thầm nghĩ đây là nơi sinh ra người, mà bắt cả nước phải tôn sùng đây sao? Nơi mà có nhiều côn đồ hành xử với dân vậy sao?

Chúng tôi vào sân bay tìm cách liên lạc với chị Tân. Chị nói chúng tôi gọi xe quay lại để gặp các anh chị ngoài Hà Nội.

Vậy là chúng tôi quay lại, khi gặp được mọi người tôi nhìn ai người cũng đầy thương tích, được các chị yêu thương ôm chặt, tự nhiên chúng tôi bao mệt mỏi hoảng loạn tan biến hết kỳ thật, cảm ơn các anh chị ngoài Hà Nội đã tiếp sức cho chúng em.

Bao nhiêu dự kiến của chị em tôi đành gác lại, để bay về Sài Gòn vì sức khỏe. Tạm biệt nhé xứ Nghệ quê bạn tôi.

Gửi lời tới ông giám đốc công an Nghệ An, nguyễn hữu cầu, thời gian sẽ lành vết thương của chúng tôi. Nhưng cách ông lùa thuộc hạ của ông ra đàn áp chúng tôi ngày 12/7/2019 sẽ lưu danh ông vào sự ô nhục muôn đời. Tôi thấy nhục thay cho ông và thuộc hạ khi đã đàn áp chiến thắng anh chị em chúng tôi.

Tôi chân thành cảm ơn đến báo đài tự do quốc tế, Quý Cha, Quý Thầy, cùng anh chị em trong nước và hải ngoại luôn đồng hành điện thoại quan tâm đến chị em chúng tôi. Trân trọng rất nhiều ạ !

430460cookie-checkMột ngày trong nanh vuốt bầy linh cẩu quê “người” !