.
Ngày 13 tháng 3.
Mặt trời vẫn còn chiếu sáng cho đến trưa. Sau buổi chiều, trời trở nên nhiều mây và nhiều gió lớn. Khuôn mặt của ông trời luôn nói rằng lật là lật, đôi khi bạn muốn có 1 gốc chuyển tiếp, cũng không có được. Tất cả hoa anh đào ở Đại học Vũ Hán chắc nở rộ hết rồi. Nhìn xuống từ sân thượng Lão Trai Xá (ktx của trường), nó trông giống như một đám mây trắng của vành đai hoa. Năm đó khi chúng tôi đến trường, hoa anh đào cũng nở rộ, và chúng tôi thường chụp ảnh, nhưng không thấy bất kỳ du khách nào, chỉ có đám sinh viên chúng tôi thôi. Sau đó, nó trở thành một điểm du lịch. Mỗi năm mùa này, khuôn viên quá đông đúc đến nổi không thể đi nổi. Các khuôn mặt cũng như các cánh hoa có quá nhiều để ngấm, và đám đông lại giống phong cảnh hơn là hoa anh đào.
Tình hình dịch bệnh tiếp tục được cải thiện. Ngày càng có nhiều người xuất viện, và chỉ còn lại vài ca mới được chẩn đoán. Tuy nhiên, hôm nay nó hơi lạ. thông báo dịch bệnh được thông báo muộn hơn bình thường. Tôi đã lướt 1 vòng hai hoặc ba nhóm bạn vào buổi trưa, và thấy rằng mọi người đang nói về điều đó, không hiểu tại sao thời gian thông báo bị trì hoãn. Bạn bác sĩ cũng cho rằng, chỉ một chút chậm trễ, lập tức tạo khoảng trống trong trí tưởng tượng của mọi người. Tôi nghĩ, cái khoảng trống này chứa cái gì?
Năm mươi ngày đã trôi qua kể từ khi thành phố bị đóng cửa. Nếu lúc bắt đầu đóng cửa, nói với mọi người rằng sẽ bị nhốt lại trong năm mươi ngày, không biết tâm trạng lúc đó sẽ như thế nào. Cho dù như thế nào, tôi tuyệt không nghĩ nó sẽ kéo dài như vậy. Tháng trước khi tôi đến bệnh viện để lấy thuốc. Tôi đã lấy một tháng thuốc và nghĩ rằng vậy là đủ, không thể đóng cửa lâu hơn. Bây giờ có vẻ như tôi đã đánh giá thấp dịch bệnh này. Đánh giá thấp sức mạnh và sức chịu đựng của nó. Cho dù ngày càng có ít bệnh nhân mới, nhưng luôn có một số tin tức kỳ lạ truyền đến, mọi thứ vẫn không thể lơ là, và nó có thể chống trả bất cứ lúc nào. Vì vậy, chúng tôi vẫn phải chờ. May mắn thay, tất cả mọi người cũng có chút kinh nghiệm. bị nhiễm bệnh cũng không quá khiếp sợ. lập tức điều trị, chỉ cần không để lâu thành bệnh nặng, không khó để chữa trị.
Cũng đã gần trung tuần tháng 3 rồi, lễ thanh minh sắp đến. Đó là một truyền thống lâu đời, để cúng tế những người thân đã mất và đi tảo mộ. Đây cũng là một việc phải làm của nhiều gia đình mỗi năm. Đối với những người Vũ Hán với quan niệm kiên định về truyền thống, năm nay họ phải trải qua một rào cản lớn. Trong hơn hai tháng, hàng ngàn người đã thiệt mạng và có bao nhiêu vạn người bị liên lụy. Người thân đã ra đi, không chỉ không thể quét mộ, cúng tế, họ còn không thể lấy tro cốt. Đặc biệt, nhiều người đã mất vào giữa tháng hai, đầu thất (7 ngày đầu) đã đi qua trong hoản loạn và đau buồn, nhưng lại rất nhiều người, bảy thất(49 ngày) lại quanh quẩn trong dịp lễ Thanh minh này. Mặc dù mọi người hiểu rằng dịch bệnh là một giai đoạn dị thường, nhưng khi thời điểm đó đến, không thể nào không suy tư hoặc đau lòng. Do đó, tôi rất lo lắng một số thân quyến mất người thân, sẽ không thể chịu đựng được trầm cảm, trong một thời gian dài như vậy, thẩm chí gặp tình huống tuyệt vọng. Trong thực tế, ngay cả khi tôi đang nghĩ về nó, nước mắt tuông trào không kiểm soát được.
Nỗi đau của sự mất mát người thân cần được xoa dịu, bằng cách giãi bày tâm sự và khóc lóc. Đây là cách tốt nhất để xoa dịu tâm trí. Vài ngày trước, tôi đã đọc một bài báo và thấy rất nhiều cư dân mạng đã để lại lời bình trên trang Weibo của Lý Văn Lượng, giãi bày tâm sự, biến nơi đây thành là bức tường than khóc. Đây không chỉ là để tưởng nhớ Lý Văn Lượng, mà còn là nhu cầu tâm lý của những cư dân mạng, để bày tỏ tấm lòng của họ. Tôi nghĩ rằng dịch bệnh hiện đang ở giai đoạn cuối. Vẫn còn một thời gian ngắn trước Lễ Thanh Minh. Chúng ta có thể xây dựng một trang web tương tự như “bức tường than khóc”, chẳng hạn như “Web khóc”. Hãy để người thân của họ có một nơi để treo ảnh, thắp nến và khóc than 1 trận lớn. Thật ra, những người than khóc, không chỉ là người thân và bạn bè họ? Cả Vũ Hán cần một trận khóc. Mọi người có thể khóc người thân, khóc bạn bè và khóc chính mình, thông qua “web khóc” này. Thổ lộ nỗi buồn của trái tim và ghim nỗi buồn lên đó. Đi kèm với âm nhạc an ủi tâm hồn, tất nhiên là tốt hơn. Có lẽ sau khi than khóc và bi ai, tâm trạng có thể nhẹ nhõm hơn nhiều. vẫn chưa biết được khi nào dịch bệnh chấm dứt, trong thời khác tất cả đều không khẳn định, vô số cá nhân buồn bã, sẽ dồn thành 1 đống và có thể trở thành một vấn đề khó khan lớn. Thay vào đó, nên mở ra một không gian, để mọi người cùng nhau khóc than vậy.
Ngoài ra, còn có một số người cũng không nên bỏ qua. Ở giai đoạn đầu, nhiều người bị nhiễm bệnh, gường bệnh khó tìm, không thể điều trị và không có cơ hội làm xét nghiệm virus, vì vậy không thể xác nhận chẩn đoán. Một số người trong số họ đã chết tại bệnh viện, nhưng hầu hết trong số họ đã chết tại nhà. Bạn cùng lớp thời trung học của tôi nói rằng, đồng nghiệp của người yêu anh ta đã có hai người thân chết . Bà nội chết tại nhà, chờ cả ngày cũng không có xe, đến đưa đi nhà tang lễ. đến tối, một chiếc xe tải hộp mới đến đưa đi. Những người chết như thế, không phải là con số ít. Bởi vì họ không được chẩn đoán mắc bệnh viêm phổi mới, họ không nằm trong danh sách ca chết vì virus. Có bao nhiêu người như vậy? Tôi không biết. Hôm nay, thảo luận vấn đề này với một nhà tâm lý học. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy rằng nếu có thể, nên đăng ký từng cái chết này thông qua cộng đồng và đưa chúng vào danh sách những người đã chết vì viêm phổi mới, sau này khi nhà nước có hổ trợ đến những gia đình mất người thân, cũng nên xem xét đến chúng. Đồng thời, nếu công việc trong cộng đồng có thể thực hiện nhiều hơn một chút, những người đã chết, nhưng không phải chết vì bệnh viêm phổi mới sẽ được tính là hậu quả liên đới, mất khả năng trị liệu dẫn đến chết, do tình hình dịch bệnh, cũng nên phân loại ra. Phân loại chúng ra, để hổ trợ trong tương lai, xem xét tổng thể có thể được tính đến.
Trong những ngày gần đây, tình hình dịch bệnh ở Vũ Hán đã dịu bớt, nhưng tiếng la hét vẫn còn động trời. Tiếng la lớn nhất là việc sử dụng xe rác để kéo thức ăn cho cư dân. Hôm qua, khi xem clip, tôi thực sự bị sốc. Loại người nào có thể nghĩ ra như vậy! Vô tri vô giác đến mức làm mọi người bùng phát như vậy. Không có kiến thức cơ bản hay thực sự không lấy bá tánh xem là con người ư? Tôi không biết có bất kỳ tình huống khẩn cấp nào ở đây không, nhưng dù nó khẩn cấp đến đâu, nó sẽ không thể khó coi như vậy.
Đôi khi tôi nghĩ rằng nếu một chính phủ không đặt sinh kế của người dân lên hàng đầu và khi một loại virus Corona X khác xuất hiện, thì thảm họa năm nay sẽ tiếp tục kéo dài. Nếu 1 đám quan chức, đôi mắt không hướng về bá tánh, mà chỉ chằm chằm nhìn vào cấp trên, sự việc xe rác kéo thức ăn. sẽ liên tục xuất hiện. Không có quan niệm ” vị dân vi bổn”,cũng không đứng trên quan điểm của bá tánh, để suy nghĩ và hành động, là vấn đề rất lớn của hiện trạng quan chức ngày nay. mượn chủ nghĩa quan liêu để mô tả, e là không đủ. Đó không hẳn là vấn đề tính cách con người, mà là bản thân con người họ trong 1 cổ máy nào đó. Mà tốc độ vận chuyển nhanh chống của cổ máy đó, khiến mắt họ chỉ nhìn chằm chằm vào cấp trên của mình mà không thể nhìn thấy tất cả chúng sinh. Y như câu : » Người trong giang hồ, thân bất du kỷ ».
Tin đồn. Hôm nay, tôi thấy một bài báo trên “Tuần báo nhân vật phương nam” và phỏng vấn bác sĩ Đổ Bân, thành viên của nhóm chuyên gia cấp cao của Ủy ban Y tế và Sức khỏe. Tiêu đề là “Tất cả không liên quan gì đến chủ nghĩa anh hùng”. Có một câu bên trong khiến tôi bật cười. Bác sĩ Đô Bân nói: “Quả thật tôi không tin có một loại vi-rút trong phòng bệnh này có thể lọt vào mắt bạn.” Và tôi nhớ rằng một chuyên gia khác, Tiến sĩ Vương Quảng Phát, nói rằng ông đã bị nhiễm vì vi-rút corona mới lây lan sang mắt. . Câu này khiến kính bảo hộ của thị trường bán hết ngay lập tức. Một người bạn của tôi nói nhất định phải gửi cho tôi kính bảo hộ. Tôi thực lòng không muốn gây thêm rắc rối cho mọi người, vì vậy xin cô ấy cho tôi địa chỉ Taobao và tự tôi đã mua một cái, qua một địa chỉ trên mạng. Cho đến ngày nay, kính bảo hộ vẫn chưa được mở ra.
Đúng rồi, thuận tiện nói thêm chuyện này. Hôm nay, tôi thấy một tài khoản tên là Bộ biên tập « Phương Phương ,phong thành nhật ký » đăng lại 1 số bài của những người khác, Tôi phải giải thích rõ rằng tài khoản này với tôi Không có mối quan hệ nào. Tôi hy vọng chủ sở hữu của tài khoản này đổi sang tên khác, đừng để đôi bên cảm thấy không được vui.