NGHI KỴ và CHIA RẼ, 43 NĂM RỒI MÀ VẪN KHÔNG THAY ĐỔI..

0
272

Giao Thanh Pham

*** Bài viết cùng ngày của năm 2018 … cu Mác nhắc lại, ôi đã 4 năm qua rồi, sao nó vẫn còn u như kỹ …

Người Cộng Sản có một tính chất rất hay, đó là sự đoàn kết, và họ đoàn kết … đến chết cũng không mở miệng, cho dù chỉ để chửi một câu “Địt Mẹ thằng A, Đủ Má thằng B giết tao!”. 

Họ ngậm miệng, mang bí mật vào cõi thiên thu, cứ như là đã cắt máu ăn thề, sống hay chết cũng phải tận trung cho Đảng.

Chẳng thấy ông Nguyễn Bá Thanh lên tiếng kết án ai là kẻ đã đầu độc mình, cho tới lúc … lặng thinh.

Giờ cũng không thấy ông chủ tịch nước Trần Đại Quang tiết lộ tin động trời ai là kẻ đã cho mình uống rượu phạt, cho tới khi phải … lên miền cực lạc.

Còn cái chuyện Phùng Đại Tướng biệt tăm tích mấy năm rồi, cũng chẳng ai biết ông ấy chết đứng, chết ngồi, hay là đã … chết trôi.

Thế mới thấy tinh thần đoàn kết … cho tới chết của mấy bác Cộng Sản nó bền chặt đến cỡ nào, nhất là đến khi ma chay, không thấy một khuôn mặt bự nào thiếu vắng trong phần điếu văn. Mới ngả lưng chưa chạm đất, anh em đã đóng góp xây lăng mộ khủng, điếu tang hoành tráng. Thật đáng nể cái tinh thần sống thì cùng chia, chết cũng cùng chìa không đứa nào thiếu.

Nhìn lại tính nghi kỵ và chia rẽ của người dân trong nước, nhất là những bộ phận đấu tranh cho Dân Chủ Tự Do thì ô hô ta ha, năm trăm ngàn đồng tiền cụ, thì cũng vẫn phải cật vấn cho ra ngô ra khoai. Thằng hay con đấu tranh nào um sùm trên mạng mà vẫn chưa bị tó, thì chắc như bắp giữa mùa, nó phải là người của bộ công an cài vào cấp bậc cỡ Thiếu Tá trở lên để … chia rẽ phong trào. 

Đó là trước khi qui chụp thì người ta đã rỉ tai sau bụi chuối, thêm mắm thêm muối sau rặng tre, luận tội tè le như có chứng cớ đàng hoàng. Ta nói chẳng những mất mặn mất nhạt, mà còn mất mặt luôn, không thấy bao giờ trở lại cho dù có ngay như cây sậy hay cong vòng như cây mía.

Ở hải ngoại thì còn tè le hạt me hơn nhiều, hở ra là chụp mũ, hở ra là lên án, hễ cứ chống cộng khác kiểu là ô hô ai tai, chúng nó xúm nhau chụp cho đủ thứ mũ. Chụp mũ trên báo thuê báo mướn chưa đủ, mang lên cả đài radio chụp luôn cho nó chắc cú. Chụp mũ Cộng Sản chưa đủ, chụp luôn cái mũ Hán Nô to đùng cho chắc ăn, một đi không trở lại. 

Đến như những thành viên chống cộng kỳ cựu như Trúc Hồ, Việt Dzũng, bà Dương Nguyệt Ánh và chú MC Nam Lộc mà chúng nó còn xúm nhau vào chụp mũ cộng sản nằm vùng, đón gió trở cờ thì còn ai thoát? Nhớ mới hơn 2 năm trước, năm 2015-2016 các cụ ở Bolsa om sòm chả biết nghe đâu bịa đặt việc chú Nam Lộc về Hà Nội làm MC cho một chương trình ca nhạc văn công của bác và đảng, ta nói Nón Cối chở cả xe tải. Cuối cùng cũng có thấy gì đâu.

Oan khiên chất thành núi, đến chết cũng còn đau đáu … với những cái mồm độc địa với cái kiểu chống Cộng chụp mũ 43 năm rồi vẫn không hề thay đổi. Cứ một thằng to mồm bắt đầu lên tiếng đấu tố, là y như rằng cả một lũ lao nhao. Ta nói chống gậy thì có chứ chống thế dell nào được. Hãm …

Cái tánh đoàn kết của người Cộng Sản nó làm cho cái đảng, cái nhà nước cai trị đó vững như bàn thạch, trơ gan cùng tuế nguyệt, và dường như bền vững thiên thu, bởi đã quá lâu rồi mà vẫn chưa có gì lay chuyển. Thằng ăn nhiều ăn ít không ai biết. Đứa ẵm đi cỡ nào không ai hay. Cứ có chia là được.

Cái tánh nghi kỵ chia rẽ, đểu giả chuyên chụp mũ của dân “đấu tranh” ở cả trong nước lẫn hải ngoại nó gây ra cái chết cho bất kỳ phong trào nào ngay từ trong trứng nước. Cái loại trứng mới đẻ ra đã ung đã vữa, ba bữa thúi rùm. Đó là chưa nói tới, thằng đứng ngoài ngó, không nhúng tay vào giúp cũng lên tiếng xúc xiểm, cũng lời ong tiếng ve, cũng chỉ trích và bươi móc. Bảo đảm như thế, thì chưa thành hình đã … thành ma là cái chắc.

Người Cộng Sản chẳng cần biết phe nào mạnh, nhóm nào yếu, họ cứ tận trung với Đảng cái đã, diệt nhau tính sau. Cứ một lòng Đảng Cộng Sản Việt Nam Quang Vinh Muôn Năm trước, sau mới tính tới thế lực mạnh yếu, thằng nào thịt thằng nào thì hạ hồi phân giải.

Trong khi dân Việt mình, nhất là các bác đấu tranh to mồm ở hải ngoại, ta nói nếu chỉ chia rẽ thành năm thành ba đảng phái thì cũng còn may, nhìn sơ người ta thấy hình như nó có tới Thập Nhị Sứ Quân hay hơn nữa, thì làm sao mần ăn gì được, khi vừa chống Tàu, chống Cộng, rồi lại còn phải lo 11 thằng anh em còn lại lăm le con dao bầu to thấy ớn, lụi cho một dao ở sau lưng? Cho dù có 10 cặp mắt mọc quanh khắp đầu, cũng vẫn có lúc bị thằng nào, đám nào đó nó chọt cho một mũi sau lưng, đỡ không kịp.

Bởi thế, giờ đây sau hơn chục năm thành hình cái công cuộc tranh đấu, kể từ những cuộc xuống đường vào năm 2011 đến nay, phong trào tranh đấu ở trong nước và ở hải ngoại nó nát như tương bần. Cho dù nếu bây giờ có xóa bàn cờ làm lại chắc chắn là sẽ khó lắm, nếu không nói là không thể vì nó đã trở thành tập quán, trở thành thói quen và đã ăn sâu trong máu con mẹ nó rồi. 

Cái Facebook lại là con dao hai lưỡi có lợi mọi đường cho đảng Cộng Sản, họ chỉ cần thẩy vào cái đống rơm đấu tranh một mồi lửa, là kể như vài phút sau nó cháy rụi … Phe đảng trên Phây, chả làm được cái chó gì ngoài chuyện về hùa, kéo nhau ùn ùn đấu tố thiên hạ, làm như ở không thì phải sanh nông nổi hay gì.

Đánh nhau với kẻ thù không thấy, toàn thấy múa đao múa thương tử chiến với cái bóng … to đùng của mình trên tường, nhìn đến hãi. 

Sau gần nửa thế kỷ, con số các nhà đấu tranh chống cộng ngày một teo dần, giờ chỉ còn vài nhúm bát nháo, con số “thành viên cộng sản” ngày càng đông, quay đâu cũng thấy cộng sản nằm vùng, nhìn đâu cũng thấy người của cộng sản cài vào …  

CÁC NHÀ ĐẤU TRANH VẪN LUÔN MỒM: ĐOÀN KẾT LÀ SỐNG – CHIA RẼ LÀ CHẾT … nhưng chẳng bao giờ họ thực hiện.

*** Thôi thì các bác muốn giành muốn ôm muốn vơ 4 chữ Đấu Tranh Chống Cộng cho riêng mình thì cứ việc … tớ nhường hết … đi du lịch cho nó phẻ …

648460cookie-checkNGHI KỴ và CHIA RẼ, 43 NĂM RỒI MÀ VẪN KHÔNG THAY ĐỔI..