“Giọt nước mắt thương dân, dân mình phận long đong”

0
669
Bà Hoàng Mỹ Uyên và con gái được cho là nạn nhân trong vụ xô xát giữa lực lượng an ninh Việt Nam với người biểu tình hôm 8/5 ở Sài Gòn.

Hoàng Mỹ Uyên

Ngày Paris có biến, tôi thấy FB tràn ngập avatar hướng về Paris. Tôi có xót xa cho đồng loại nhưng tôi đã không đổi avatar hay nói gì về điều đó. Paris trong tôi là cái tháp rất đẹp trên ảnh và những ngữ điệu như chim hót trong giọng nói của những con người khá thân thiện ở rất đông tại khu căn hộ tôi đang sống. Đó là những cuộc chuyện trò riêng tư, những cái ôm dành cho những người bạn Pháp và chỉ biết nói rằng “tôi chia sẻ với bạn”. Những ngày ấy, tôi thấy họ ủ ê buồn lắm. Tôi vẫn sống đời mình như hôm trước, tôi không giả vờ buồn hơn được.

Ngày hội LGBT tôi thấy FB tràn ngập sắc cầu vồng phủ avatar từ người đồng tính lẫn dị tính. Các bạn trẻ xuống đường. Tôi không phủ lục sắc lên avatar của mình song tôi vẫn nói rằng tôi có nhiều những người bạn LGBT đáng trân trọng, là những người hữu ích và đóng góp không nhỏ cho xã hội và tôi bày tỏ sự yêu mến họ dù tôi là người Công Giáo. Với tôi, một con người sanh ra dù với tấm da nào thì chỉ cần lương thiện, tử tế, lạc quan là đủ để mến rồi huống hồ còn giỏi giang.

Ngày gì đó chả nhớ, các nghệ sỹ, influencer,…thay avatar để cổ võ, kêu gọi save cho tê giác Châu Phi. Tôi không làm, không nói gì trên FB nhưng tôi cãi nhau với thằng bạn thân giàu có của mình khi thấy nó có sừng tê giác trong nhà và vẫn mài ra uống lấy uống để.

Ngày gần đây, Earth Day, nhiều avatar được choàng qua chiếc lá xanh. Điều đó thật ý nghĩa và dễ thương biết bao. Tôi không theo vì vẫn mê đạm thịt lắm, không ăn chay được, chỉ chịu khó đổ nước sôi vô chai nước suối mang theo lên xe uống thay vì mua liên tục quá nhiều nước suối đóng chai để phải vứt đi nhiều chai nhựa, vô tiệm, vô siêu thị mua đồ toàn lấy đồ bỏ hẳn balo trả lại bớt bao nilong lớn nhỏ. Chỉ làm được bằng đó, nhưng ít nhứt những lời chia sẻ và hành động của bạn bè về Earth Day có khiến tôi suy nghĩ và lưu tâm.

Ngày Biển Trắng, cá chết, thợ lặn chết, biển nhiễm độc. Tôi thấy rải rác vài avatar rằng “Tôi chọn cá”. Tôi không đổi dù đó là điều tôi quan tâm vô cùng. Tại sao phải chọn? Biển của dân, cá của dân, muối của dân. Nếu phát triển là cái giá của sự đánh đổi thì bao năm qua đất nước này đã đánh đổi những gì và đã phát triển đến đâu? Có thật phát triển không hay chỉ toàn đánh đổi? Phát triển là từ việc xưa chỉ cần một người có ăn học đi làm là nuôi sống đủ một gia đình còn bây giờ thì cả gia đình làm thấy mẹ có khi không nuôi nổi một người ăn học phải không? Nhân dân là hơn mười triệu người nè chứ nhân dân không phải một hệ thống mười mấy người đứng đầu kia. Phát triển đâu? Ai chịu đánh đổi? Tôi thấy các mẹ bỉm sữa mấy ngày qua không bỏ sót một tin tức nào, tôi thấy họ xem không xót một giây nào nghe không thiếu một từ nà, không bỏ qua một cử chỉ nào của vị thứ trưởng trong cuộc họp báo về thảm sự. Đàn bà bắt đầu lo lắng. Đàn bà bắt đầu chất vấn. Đàn bà bắt đầu nổi giận, chửi và đòi minh bạch. Tôi không khác gì họ, tôi khóc, tôi lo và tôi uất. Muối mà, nước mắm mà, chén cơm ngay miệng mà, con cái mình mà. Có kệ mẹ cả Thế Giới chứ kệ mẹ được gia đình mình không?

Đàn ông khuyên tôi nên im tiếng. Buồn càng buồn thêm!

Biển Trắng ở Hà Tĩnh ư? Chúng ta ở đâu? Sài Gòn ư? Hà Nội ư? Có xa không? Không đâu. Ngay trong bếp nhà chúng ta đó. Muối mà.

Thương đồng bào phía trước là những ngày long đong ư? Đâu chỉ vậy, thương mình phía trước là những ngày dầy thêm nỗi lo toan. Muối mà.

Nhìn đâu cũng thấy máu đỏ da vàng nói chung tiếng nói mà thấy thờ ơ, im tiếng, đớn hèn là đau.

Mấy ngày này nghe cô Ly ca là chực trào.

“Giọt nước mắt thương dân, dân mình phận long đong”

#UbeeCrazee
#nhatkydanba
#chuyệnlàng

532370cookie-check“Giọt nước mắt thương dân, dân mình phận long đong”