Saturday, July 27, 2024
HomeDU LỊCHBLOGĐỊNH MỆNH (2)

ĐỊNH MỆNH (2)

Bạch Cúc

Tin nàng đậu cả 3 trường Đại học bay về, anh là người được biết đầu tiên. Anh cũng chính là người gò lưng trên chiếc xe đạp ọp ẹp chở nàng đi coi điểm thi. Nàng đứng nép bên hông trường run lẩy bẩy vì hồi hộp, còn anh, anh chen chúc, len vào giữa đám đông đang xúm xít để dò tên nàng trên cái bảng dán tên thí sinh đậu. Và tim anh như thắt lại trong nỗi vui sướng vì nàng đã đậu và đậu với điểm số rất cao. Hân hoan anh chạy ra báo tin cho nàng, và chẳng còn giữ ý hay mắc cỡ, nàng ôm anh thật chặt rồi òa khóc. Nàng vừa khóc vừa cười nhảy chân sáo tưng tưng như trẻ nhỏ. Đó là cái ôm siết chặt đầu tiên nàng dành cho anh, nó khiến trái tim anh thổn thức và mãi về sau này, anh vẫn tiếc vì anh đã không dám hôn lên đôi môi đang nở như hoa, hôn lên đôi mắt ướt sũng niềm sung sướng của người con gái anh yêu đầu tiên và sẽ là mãi mãi!

Và suốt trên đường về nàng líu lo như chim sẻ, nàng nói về những dự định, nàng sẽ quyết định học trường nào và ra trường sẽ làm nghề gì. Còn anh, anh bỗng im lặng trên suốt quãng đường. Nỗi hân hoan nhường lại cho những âu lo chợt lóe lên trong lòng. Anh bỗng thấy mình vụng dại, mình tự ti và thấp kém. Anh chỉ là thằng con trai với tấm bằng cấp 2. Còn nàng, giờ đây nàng đã là tân sinh viên. Một khung trời mới rộng mở ra trước mắt nàng. Anh bỗng thấy lo âu dữ dội, linh cảm mách bảo cho anh biết, tay anh chẳng đủ dài với tới một nhành hoa!

Một vài ngày sau nàng hẹn gặp anh nơi chốn cũ. Gặp anh nàng lặng thinh không nói một câu, đôi mắt nàng mọng nước đỏ ửng. Anh hỏi vì sao thì nàng cúi đầu lí nhí, vai nàng run lên bần bật và nàng òa khóc nức nở. Lúc này đây anh muốn ôm chặt nàng vào lòng để vỗ về nhưng anh lại không dám. Đôi tay anh cứ xoắn chặt vào nhau, bối rối và lo lắng vì không hiểu sao nàng khóc ấm ức như thế. Mãi lúc sau nàng mới ngẩng đầu lên nói trong tiếng nấc. Nàng bảo gia đình nàng không đủ khả năng cho nàng học đại học, cha má nàng phải chạy lo cơm gạo từng bữa, lấy tiền đâu mà nuôi nàng ăn học suốt 5 năm trời. Cha má bảo hay là nàng đi làm công nhân, tạm gác lại giấc mơ vào đại học, một vài năm rồi tính tiếp.

Anh ngồi thừ người yên lặng, anh không thể thốt nổi một câu vì cõi lòng anh cũng đang tan nát. Nàng không hay biết anh vừa có lệnh nhập ngũ. Gia đình anh cũng chẳng có tiền để lo lót thế nên mong ước trích ra 1 chút tiền lương để phụ giúp nàng ăn học cũng tan tành. 

Anh và nàng cứ ngồi lặng yên dưới ánh chiều tà, bên bờ sông mọc đầy những giề lục bình với màu hoa tím ngắt. Nơi đây đã chôn dấu biết bao kỷ niệm giữa anh và nàng. Cái kỷ niệm sinh tử từ khi nàng chỉ là con nhóc 8,9 tuổi. Nàng theo đám bạn hái hoa lục bình rồi nhảy xuống sông tập bơi và chìm lỉm gần như chết đuối. Cả một lũ nhóc gào la kinh hoàng, anh và đám bạn đang bơi gần đó vội lao đến. Chính anh lặn sâu dưới đáy sông, túm tóc lôi nàng lên. Và đôi môi anh đã chạm môi nàng trong cái ranh giới giữa sống và ch.ết để kéo nàng trở về với cuộc đời. Khi đôi mắt nàng mở to nhìn lại bầu trời, người đầu tiên nàng thấy là anh, và từ đó, anh có một cô nhóc lẽo đẽo theo đuôi anh trong mọi cuộc chơi. Một cô nhóc đã nhiều lần khiến anh phát cáu vì tính bướng bỉnh và lèo nhèo nhưng cũng chính cô nhóc đó đã biến anh trở thành một chàng trai cương nghị và đầy sức mạnh. Anh đã luôn có mặt, bảo vệ cho nàng từ khi nàng còn thơ bé và anh ước sẽ mãi mãi bảo bọc cho nàng nhưng mơ ước cũng chỉ là ước mơ: tình yêu giữa anh và nàng như cánh diều đang bay cao bị đứt dây đột ngột bởi 2 chữ “Định mệnh”!

Và chính anh là người lên tiếng để kéo cả 2 trở về thực tại. Anh bảo nàng muốn ăn sim tím không, chuyện đâu còn có đó, đi hái sim tím ăn rồi tính tiếp. Và khoảnh khắc đó nàng lại hồn nhiên như trẻ nhỏ, nàng quên phắt những buồn phiền đang ứ đọng trong trái tim để chạy đùa vui bên anh. Nàng dang 2 tay như đôi cánh chạy vờn quanh những bụi sim trong buổi chiều lộng gió, tóc nàng bay bay dưới nắng hoàng hôn đẹp như một thiên thần. Và anh cứ đứng lặng ngắm thiên thần bé nhỏ của anh, một thiên thần với nụ cười tỏa nắng, má lúm đồng tiền và đôi mắt như chứa cả một bầu trời xanh thẳm. Cả hai như quay trở lại tuổi thơ, đôi tay và môi mắt tím rịm màu sim với tiếng cười đùa trong khoảnh khắc hoa mộng. Năm ấy nàng vừa tròn 18 tuổi!

Và cái ngày nhập học cũng đến. Nàng hân hoan mặc cái áo sơ mi trắng đã xuống màu và cái quần hơi cộc, bộ đồ do chị nàng thải ra, nàng mặc lại mà vẫn háo hức. Chân nàng đi đôi dép lệt xệt, ngồi sau xe anh nàng vẫn huyên thuyên đủ chuyện và những dự định. Nàng rất vui vì đã thuyết phục được cha má nàng, ông bà đồng ý đi vay 1 số tiền để nàng đóng nhập học, nàng bảo sau đó nàng sẽ đi làm thêm để tự trang trải việc học, cha má không phải lo nữa nên ông bà đồng ý!

Ngày đầu tiên đến trường, anh cương quyết đòi chở nàng đi nhưng nàng gạt phắt, nàng bảo anh nghỉ làm hoài lương còn lại bao nhiêu đâu, để nàng tự đi được rồi nhưng anh lo lắng lắm. Anh sợ nàng không biết đường xá, và lại là ngày khai trường, một ngày rất trọng đại nên anh phải có mặt để chúc mừng nàng. Và sáng sớm hôm ấy, anh chạy ù ra chợ, ghé hàng hoa lựa duy nhất một bông hoa màu trắng nàng thích. Anh bảo với nàng: “Anh chẳng muốn tặng em hoa hồng, nó không hợp với em, cái hoa này đơn sơ và chân chất giống như em vậy. Em cố gắng phải học thành tài, và dù thế nào thì anh sẽ vẫn mãi bên em!”

Và ngày tháng như thoi đưa, chẳng mấy chốc anh đã phải lên đường nhập ngũ. Ngày tiễn anh đi nàng khóc nấc từng chặp. Anh cứ ôm vai nàng mà vỗ về. Anh bảo nàng ngoan nào, anh chỉ đi 2 năm thôi, 2 năm nữa anh về rồi anh sẽ đi làm lại, lúc ấy chắc chắn anh sẽ phụ giúp được nàng ăn học. Cố gắng, đừng ham làm thêm quá mà ảnh hưởng sức khỏe và học hành sa sút. Và nếu có nhớ anh thì hãy viết thư cho anh, anh luôn mong đợi những cánh thư của nàng!

Và khi xe chuẩn bị lăn bánh, người ta hối thúc những tân binh còn nấn ná chia tay người yêu chưa chịu lên xe. Còn nàng, nàng cứ nắm chặt tay anh không muốn rời, đôi mắt nàng nhòe nhoẹt những dòng lệ và đôi môi vẫn mím chặt. Nàng vẫn không nói với anh được lời nào, không thể nói ra cái cảm giác nàng sợ hãi xa anh đến nhường nào. Bao năm nay anh như chàng vệ sỹ luôn có mặt bên nàng mọi lúc nguy nan, và tận tụy chăm sóc nàng hơn cả người thân ruột thịt. Giờ anh phải rời xa nàng tới 2 năm, đóng quân cách nhà gần 200 cây số. Nàng hốt hoảng giống như ai đó sắp tước đoạt tấm khiên bảo vệ của nàng. Thế nên, nàng đau buồn đến mức không thốt được nên lời. Cho đến khi tiếng còi xe réo inh ỏi thì nàng giật mình, và bất thình lình nàng đặt lên môi anh một nụ hôn nồng cháy. Là nụ hôn đầu tiên, đầu đời của người con gái trong cái sững sờ, ch.ết lặng người của anh và tiếng hú hét, reo hò ầm ĩ của những chàng trai trên chiếc xe chuẩn bị lăn bánh!

Anh đi rồi thì nửa thế giới của nàng cũng biến mất. Nàng buồn rũ như bông hoa héo giữa trưa nắng gắt. Nàng ít nói, ít cười hơn, cứ lầm lũi đạp xe đi học mỗi ngày rồi đi làm thêm đến tối mịt mới về nhà. Nàng chỉ có chút ít thời gian buổi đêm để viết thư cho anh. Và trong suốt 2 năm anh nhập ngũ nàng đã viết hàng trăm lá thư, lá nào cũng đong đầy nỗi nhớ, những yêu thương và cả những vụng dại chưa kịp bày tỏ. Thư đi thư về, anh ngỏ ý nàng có thể sắp xếp đi thăm anh không? Biết rằng quãng đường rất xa và tiền bạc eo hẹp nhưng anh đang sắp xếp để gửi lộ phí cho nàng, nếu có thể thì nàng hãy cố gắng, bởi:

Không chỉ có anh trông ngóng nàng mà là cả trung đội của anh đều khao khát được nhìn thấy “Nàng thơ” bằng xương bằng thịt. Thì ra, những lá thư nàng gửi tới không chỉ có riêng mình anh đọc mà là cả trung đội đều đọc. Những cánh thư như những liều thuốc bổ, tạo niềm vui và háo hức cho cả trung đội toàn những chàng trai trẻ tuổi. Có chàng chưa có người yêu, có chàng đã có nhưng chẳng nhận được lá thư nào. Và anh là người duy nhất nhận được thư hàng tuần với những lá thư chứa đựng cả 1 áng văn chương đủ mọi thể loại. Nàng đã kể lại cả một khung trời tuổi thơ với cánh đồng làng tràn ngập sắc màu hoa lá, với ong với bướm, với dòng sông thơ mộng và những cánh diều lộng gió. Nàng còn tả sinh động những kiến thức về lịch sử thế giới, văn minh nhân loại, tôn giáo mà nàng học được và líu lo hàng ngàn thứ trong cuộc sống mỗi ngày. Mỗi lá thư của nàng là một món ăn tổng hợp đủ loại mùi vị và kích thích trí tưởng tượng của người đọc đến mức mê mẩn. Vì thế, lá thư nào của nàng đến, anh cũng được đọc đầu tiên rồi tới lượt các “chú bộ đội” truyền tay nhau đọc cho đến khi lá thư muốn úa nhàu. Đã có rất nhiều chàng trai chép nguyên xi từng bức thư của nàng gửi về cho người yêu phương xa, xem như là mượn văn của nàng để bày tỏ nỗi lòng người lính. Vì thế, tất cả thống nhất sẽ góp tiền để anh gửi về cho nàng, làm lộ phí mời nàng đến doanh trại thăm anh cho toàn thể mọi người biết mặt và gửi lời cảm ơn!

Và chuyến xe đầu tiên khởi hành lúc 5h sáng đưa nàng đi từ bến xe Miền Đông. Nàng bị ngồi băng cuối, sát bên cạnh một bà lão gầy gò đeo cái kính trắng. Nàng hớn hở và mong ngóng thời gian trôi thật nhanh, để nàng được gặp lại anh sau bao ngày tháng mong nhớ. Bà lão ngồi cạnh nàng cũng đi thăm con trai út, cũng cùng doanh trại với anh, thế nên nàng rất yên tâm vì có bà đồng hành. Xe chạy bon bon sắp tới vòng xoay Tam Hiệp thì bỗng tài xế la lớn: 

“Tất cả bám chặt vào ghế!”

Mọi người trên xe bỗng nhốn nháo hoảng loạn vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn chiếc xe dường như đang lao đi với tốc độ quá nhanh mất kiểm soát. Chàng trai ngồi băng ghế trước sát cửa sổ bỗng la lớn: “Xe mất thắng rồi” và đập cửa sổ để nhảy ra ngoài. Sự hỗn loạn gia tăng trong vài giây sau đó, nàng chỉ kịp nắm chặt tay bà già bên cạnh và nói: “Bà ơi đừng sợ, để con ôm bà!” thì “Ầm” một phát…

(Còn tiếp)

Previous article
Next article
RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular