ĐẤU TRANH TRONG CÁC NHÀ TÙ CỘNG SẢN (Phần 4)

0
292
Phòng giam này từng nhốt từ 95-125 người

3/02/2023

Dieu Cay – Nguyen Van Hai

TRỞ MẶT VÀ LẬT BÀI NGỬA

Từ hôm vào trại đến nay đã bốn ngày, trại chưa phân công tôi về đội nào cụ thể. Trưa nay lúc đóng cửa buồng giam thì Hải Cao mang chìa khoá xuống mở cửa kêu tôi ra ngoài, Hải đưa tôi lên phòng tự quản ăn cơm với mấy người khác trong nhóm tự quản. Bữa nay có cá và thịt vịt, cơm tù mà thấy tươm tất quá. Hải Cao không lấy cơm nhà bếp mà có bếp riêng để nấu phía sau nhà tự quản. Anh ta nói tôi muốn tắm cứ lên đây có nước đầy đủ và sạch. Trong bữa ăn mấy anh tù trật tự cũng hỏi thăm về gia cảnh và án của tôi, tôi vẫn chưa nói cho họ biết thực ra tôi là tù chính trị chứ không phải tù kinh tế như họ tưởng. Mấy ngày vừa qua từ cách tiếp đón của họ và cũng có mấy tù nhân có vẻ sành sỏi gặp tôi gợi ý sẽ giới thiệu tôi với “thầy” của họ quen biết để bố trí cho tôi một công việc nhẹ nhàng hơn. Tôi hiểu rằng cái bản án có mấy căn nhà cho thuê ở SG đã khiến họ quan tâm tới tôi, Theo cách mà đám tù cũ gọi là “bắt gà” khi có tù mới nhập trại.

Chiều hôm đó, đại uý Dương Quang Thắng vào gặp tôi, lần này anh ta không còn giữ vẻ cởi mở như những lần trước. Anh ta mở đầu với giọng hơi căng :

  • Anh chuẩn bị đi làm đi, chúng tôi vừa nhận được điện từ Tổng cục về anh.
  • Làm thì làm, tôi đâu có ngại việc gì !
  • Tôi hỏi thật anh nhé ! Thực ra anh làm gì mà Tổng cục phải gọi điện xuống lưu ý vậy?
  • Anh đã hỏi thì tôi cũng lật bài ngửa với anh luôn, tôi là tù chính trị chứ không phải tù kinh tế như anh tưởng, họ ghép tội đó để có cớ bắt giữ tôi thôi. Tôi biểu tình chống Trung Quốc chiếm Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam! Anh lên mạng tìm Blogger Điếu Cày và Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do sẽ biết. Liên minh châu Âu cũng có nghị quyết yêu cầu chính phủ Việt Nam phải thả tôi.
  • Chúng tôi sẽ phân công công việc để anh làm, anh chuẩn bị tinh thần đi.
  • Sẵn sàng thôi, tôi chẳng ngại việc gì cả.

Chiều hôm đó sau khi gặp đại uý Dương Quang Thắng, tôi bị chuyển buồng sang buồng 12, về đội của “Linh chủ tịch”. Đội của Linh làm công việc vệ sinh trong trại bao gồm chăm sóc cây cảnh, quét sân trại và đổ rác. Linh đưa tôi về cùng mâm và nằm ngay cạnh Linh. Sáng hôm sau, Linh “chủ tịch” phân công tôi quét nhà hội trường, Linh bảo : 

  • Chú quét trong này cho mát, làm xong là về nghỉ.

Trưa hôm đó đại uý Dương Quang Thắng vào trại gọi Linh “chủ tịch” lên hỏi phân công tôi làm ở đâu, Linh “chủ tịch” nói đã phân công tôi quét ở hội trường, đại uý Dương Quang Thắng nói không được, phải phân công chỗ khác. Nhà hội trường sát bên nhà tự quản, nơi mỗi lần quản giáo và trật tự đưa tù nhân lên làm việc ở đây thường đánh đập, tra tấn tù nhân nên đại uý Dương Quang Thắng không muốn tôi nghe và thấy, phải đẩy tôi xa nhà tự quản để họ dễ làm việc. Nhưng nếu để tôi đi làm việc ở đội điều và chứng kiến sự bóc lột và đàn áp tù nhân thì không dám. Thắng cũng vào phòng giam hỏi chỗ tôi nằm ở đâu rồi sắp xếp một chỗ riêng, tôi nằm ngay cửa sổ giữa hai người là Đô què và Sang Gù. Hai người này đã được đại uý Dương Quang Thắng gọi ra dặn trước, tôi biết họ là anten của Thắng.

Mấy ngày sau có tù nhân ra ngoài lao động mang vào một tờ báo An ninh thế giới, có bài viết về tôi trên trang nhất, nói về việc 145 trung tâm Văn Bút Quốc Tế ký nghị quyết yêu cầu nhà cầm quyền Việt Nam phải thả Blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, bài báo có hình và địa chỉ của tôi. Khi tờ báo được chuyền tay trong trại giam, tù nhân ở đây mới biết tôi là tù chính trị, họ cũng bắt đầu gọi tôi là Điếu Cày từ đó.

ĐẤU TRANH

Tôi bắt đầu tìm hiểu và lắng nghe những tù nhân ở đây tố cáo quản giáo và giám thị trại giam vi phạm nhân quyền.

Lần đầu tiên chứng kiến đời sống của tù nhân ở trại giam Cái Tàu này bị giám thị, quản giáo đối xử với tù nhân như súc vật. Với diện tích phòng giam chỉ 6m x 13 m mà trại giam nhốt từ 90-113 người, không có nước tắm rửa, dội cầu…Bạn thử tưởng tượng xem trong cái phòng giam chật chội nóng bức ngột ngạt như vậy mà cả trăm người đi tiêu tiểu không có nước dội ?

Những người bị cùm chân giam trong buồng kỷ luật.

Những người bị kỷ luật còn bị đối xử kinh khủng hơn, ba người bị giam chung trong phòng kỷ luật chỉ được 2 lít nước một ngày, một muổng muối hạt trong một tuần, cơm hàng ngày chỉ có canh rau muống lạt dài nửa mét. Một tháng mới được đưa ra hành lang xịt vòi nước cho tắm như tắm heo. Nhiều người mới đi được nửa án kỷ luật (3 tháng) đã phải khênh lên bệnh xá cấp cứu. Tôi cũng đã gặp một tù nhân người Miên mới ra khỏi buồng kỷ luật sau hai án 6 tháng, anh ta ghẻ từ kẽ chân lên tới đỉnh đầu, tóc và râu như người rừng, da dẻ sạm đen và khô quắt. Anh ta sống được qua hai án kỷ luật là một phép lạ. Tôi về buồng lấy cho anh ta chục gói mì và mấy viên thuốc bổ tôi để dành từ SG xuống. 

Những tù nhân bị đưa lên làm việc tại nhà tự quản thì đều bị cùm chân vào một thanh cùm sắt dài trước khi làm việc, họ bị đánh đập mà không thể chạy hay chống đỡ. Tôi đã chứng kiến vụ đại uý Phú “ma” đánh tù nhân ngay giữa sân trại có cả ngàn tù nhân chứng kiến.

Tôi nói với các bạn tù rằng : Các bạn vi phạm pháp luật đi tù bị hạn chế một số quyền công dân,  nhưng quyền con người thì các bạn còn đầy đủ vì các bạn sinh ra đã là con người, phải đấu tranh để giám thị và quản giáo trại giam tôn trọng quyền con người của các bạn. Đối xử với các bạn như con người.

Một trong những nhu cầu cấp thiết nhất là phải đòi cấp nước đầy đủ cho tù nhân. 

Tôi bàn với vài “anh lớn” trong buồng giam về chuyện đấu tranh đòi cung cấp đủ nước, một người nói : đã có người kiến nghị nhưng trại không làm, người lên tiếng bị trù dập chuyển vào K3 xa lắm . Tụi cháu ở ngoài làm chuyện ác, bây giờ lên tiếng không ai ủng hộ, có đứa bị đánh đến chấn thương sọ não, bây giờ sống đời sống thực vật, gia đình nó đi kiện cáo khắp nơi mà không có tờ báo nào đăng tin cả. Thằng cha quản giáo đánh nó là Bình “Toyota” thì chuyển đi K khác làm, chẳng hề hấn gì. Đời tù chỉ ngậm ngùi thôi chú ơi!

Tôi nói nếu tôi làm các anh có ủng hộ không ? Có mấy người nói đồng ý ủng hộ, nhưng có vẻ không tin tưởng lắm.

Tôi bắt đầu lên tiếng yêu cầu cung cấp đủ nước cho tù nhân trong các cuộc họp của đội và yêu cầu ghi vào biên bản cuộc họp kiến nghị của tôi. Mặt khác tôi tìm một số anh em tù tin tưởng được nhờ chuyển thông tin ra ngoài, bằng cách khi ra lao động ở ngoài thì gọi về gia đình họ qua điện thoại, nhờ gia đình ghi âm lại rồi kể về những sự đối xử khắc nghiệt của nhà tù cho gia đình nghe, sau đó gia đình nghe lại ghi âm và đánh máy đưa lên mạng internet. Tôi cho họ cả địa chỉ trang Website của Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do. Tôi biết tù hình sự có người đưa được máy vào trại, có người có máy giấu ở ngoài đồng, có người mượn máy của mấy tay công an nghĩa vụ gọi về rồi nạp tiền thẻ vào trả. 

( Còn nữa )

685430cookie-checkĐẤU TRANH TRONG CÁC NHÀ TÙ CỘNG SẢN (Phần 4)