CUỐI TRỜI QUÊN LÃNG (NHƯ LỜI TẠM BIỆT)

0
30
Bạch Cúc

Bạch Cúc

Có lẽ hầu hết các bạn đều biết bài hát: “Cho một người nằm xuống”, trong đó có những câu làm nhức nhối, tê tái lòng người: 

– “Anh nằm xuống, không có ai, không bạn bè…

– Người tình rồi quên, bạn bè rồi xa, ôi tháng năm, dấu chân người rồi cũng bụi mờ…” Và:

Mất mát là thế, hy sinh là thế nhưng cuối cùng chỉ là: “Người thành phố, trong một ngày, đã nhắc tên!” – Chỉ nhắc tên trong một ngày thôi, rồi cũng trôi vào quá khứ, vào quên lãng, thế nên mới nói:

Dấn thân vào con đường “chính trị”: Bạc bẽo lắm!!!

Những anh em bạn bè mà tôi quen biết trên mạng đã đi tù hết rồi, số ít ỏi còn lại cũng chỉ là những con cá nằm trong rọ, chờ ngày người ta “đặt gạch, gọi tên”! 

Chúng ta chỉ có thể nhắc nhớ họ được 1 ngày, 2 ngày, tri ân họ chỉ bằng chút hình ảnh nhưng cái giá mà họ và gia đình phải trả là mãi mãi! Không ai có thể thấu hiểu hay gánh được nỗi đau của những tháng năm bị tước đoạt tự do, tù tội giam cầm; của những mất mát, khó khăn; của những khổ ải, cay đắng mà họ và gia đình phải nếm trải!…

Và bao năm qua, tôi chỉ là một người mẹ đơn thân đơn độc, tôi mong manh là thế, yếu đuối là thế nhưng không thể nhắm mắt làm ngơ, không thể không lên tiếng, bày tỏ quan điểm của mình về các vấn đề chính trị xã hội, bởi: tôi cũng chỉ là một con người có nhân tính và cảm xúc. Tôi đương nhiên phải biết bất mãn, thương xót lẫn tức giận khi nhìn thấy cảnh trái ngang, oan ức và bất công ở xung quanh tôi. Tiếng nói của tôi dù là nhỏ bé nhưng ít nhiều cũng là tiếng “than van” cho những thân phận đang bị ức hiếp, bị đọa đầy. Với các anh chị, bạn bè lâm vào cảnh tù tội, tôi đều chủ ý nhắc đến tên họ trong bài viết của mình, bởi tôi tri ân và xót thương cho họ. Tôi không thể giúp gì được khác ngoài một bài viết ghi lại sự kiện, để mai đây, khi họ ra tù, ít ra họ cũng ấm lòng biết rằng, họ không bị bỏ rơi và đơn độc!

Nay… trước những sự kiện đã diễn ra gần đây, tôi gần như là “kiệt sức” bởi sự khổ tâm chèn ép trái tim và trí não mình. Tôi không hiểu đã có sự “thay đổi” trong chính sách đàn áp, trấn áp mạnh tay hơn để dẹp bỏ mầm mống “phản động”, để bắt bớ nhiều hơn, án tù nặng hơn hay cái ác chỉ là quyết định bộc phát của 1 số cá nhân mà người ta cư xử với đồng bào mình ngày càng tàn độc hơn. Người ta sẵn sàng xách nhiễu, quấy rối, tấn công, đánh thẳng tay vào những người phụ nữ chân yếu tay mềm với cường độ dã man ngày càng tăng, không còn một chút nhân tính nào nữa!…

Tôi biết tôi khó có thể quay lưng, giả đò làm ngơ khi vô tình thấy một hoàn cảnh, một thân phận nhưng đúng là… sự lao tâm đang dần giết chết tôi. Căn bệnh trầm cảm tưởng dần bớt nhưng đã quay lại nặng hơn mỗi khi tôi quá bức xúc và buộc phải thốt lên chính kiến của mình bằng 1 bài viết… Cứ như thế này, tôi không giúp gì được cho ai mà chỉ hại chết chính mình, và biết đâu, cũng là cái lý do để rước rất nhiều khổ lụy vào thân!

Tới lúc này sự mệt mỏi xâm chiếm, tôi dường như không gượng được nữa. Thôi thì đành lặng yên, đành câm nín và xin được quên đi những gì đã qua. Tôi chưa bao giờ dám tự nhận mình đã “đóng góp”, mà chỉ là đã cố gắng hết sức để thêm một chút “muối men cho đời”, để không bao giờ phải hổ thẹn vì mình đã sống vô cảm, nhắm mắt, bịt tai, bịt miệng trước những chuyện bất công!…

Bài viết này như lời tạm biệt, Bạch Cúc xin được sống hèn mọn trong cái vòng tròn không còn là an toàn của chính mình! Và cũng chỉ là ước mong, mong còn chút sức khỏe để được viết tiếp: viết những câu chuyện dí dỏm, những chuyện tình, những chuyện đời rất thật hay truyền tải một thông điệp tích cực, tạo chút niềm vui cho độc giả…

Và, nếu chỉ còn 1 ngày để sống thì Bạch Cúc tôi đây cũng sẽ không hối tiếc, không hối hận vì mình đã can đảm làm những gì có thể làm, xem như là đã “trả ơn cuộc đời”, đã để lại một dấu ấn cho chính mình, đã sống không vô nghĩa và rồi sẽ nhẹ bay như một cơn gió vào…

Cuối trời quên lãng!

721550cookie-checkCUỐI TRỜI QUÊN LÃNG (NHƯ LỜI TẠM BIỆT)