Hôm qua, bà con xã Hiệp sơn có gọi điện cho tôi, họ nhờ tôi mang lá đơn cầu cứu do dân làng đồng loạt ký gửi tới nơi cần phải gửi. Tôi cũng định kèm những lá đơn đó, viết thêm một bức tâm thư gửi cho ông thủ tướng, nhờ một số quan chức, người quen như đại biểu quốc hội Đỗ Minh Hảo, chị Vân ở Đắk Lắk đưa giùm người anh em kết nghĩa của chị – thiếu tướng Trần Kỳ Rơi, chủ tịch tỉnh X… dù rất có thể sẽ chả đi đến đâu cả, nhưng nếu mình không làm thì ai sẽ làm đây?
Nhưng khi đã đến trạm BOT quốc lộ 17B (đặt ngay ngã rẽ quốc lộ 5, mặc dù không đi đường BOT nhưng nhiều bà con vẫn phải mất tiền oan, thực trạng này diễn ra đã hơn 10 năm nay rồi) sau khi suy đoán kỹ tình hình, tôi đã vội vàng quay lại. Vì tôi linh cảm nếu còn tiếp tục đi tiếp, ngày trở về có lẽ sẽ là… rất xa.
Và quả thật, hôm nay, bà con xã Hiệp Sơn lại gọi điện cho tôi, họ bảo một số phóng viên từ Hải Phòng vừa tới nơi đã bị lực lượng bảo vệ, côn đồ bao vây, khiến họ không thể ra khỏi làng. Cho đến khi họ gọi điện cho bí thư tỉnh ủy tỉnh Hải Dương, công an huyện Kinh Môn xuống “giải cứu” thì họ mới thoát nạn.
Tôi biết, những bị can được bảo kê, những kẻ bắt giữ người trái phép kia đang rất muốn “chào đón” mình, nhưng hiện tại tôi đã rời khỏi chỗ nguy hiểm, chỉ nay mai thôi là tôi lại có mặt tại thủ đô.
Trong khi đó, nhiều bà con ở miền Tây, Tây Nguyên vẫn gọi điện cho mình. Một số tặng cho tôi những bài thơ do họ tự làm, khiến tôi thực sự xúc động.
Nhưng xin lỗi, tôi không phải là anh hùng anh hiếp gì cả, tôi chỉ làm những việc nhỏ bé mà mình nên làm. Sống trong một xã hội mà họ bảo quyền con người luôn được đảm bảo, tôi cũng chỉ muốn thể hiện đúng quyền năng của mình mà thôi.
Nhưng khi tôi vừa mới sử dụng một chút quyền hạn công dân, một chút quyền năng báo chí, một chút quyền nói ra sự thật, mà chao ôi… chao ôi sao mà khó đến nhường nào…
Nhưng khi đã đến trạm BOT quốc lộ 17B (đặt ngay ngã rẽ quốc lộ 5, mặc dù không đi đường BOT nhưng nhiều bà con vẫn phải mất tiền oan, thực trạng này diễn ra đã hơn 10 năm nay rồi) sau khi suy đoán kỹ tình hình, tôi đã vội vàng quay lại. Vì tôi linh cảm nếu còn tiếp tục đi tiếp, ngày trở về có lẽ sẽ là… rất xa.
Và quả thật, hôm nay, bà con xã Hiệp Sơn lại gọi điện cho tôi, họ bảo một số phóng viên từ Hải Phòng vừa tới nơi đã bị lực lượng bảo vệ, côn đồ bao vây, khiến họ không thể ra khỏi làng. Cho đến khi họ gọi điện cho bí thư tỉnh ủy tỉnh Hải Dương, công an huyện Kinh Môn xuống “giải cứu” thì họ mới thoát nạn.
Tôi biết, những bị can được bảo kê, những kẻ bắt giữ người trái phép kia đang rất muốn “chào đón” mình, nhưng hiện tại tôi đã rời khỏi chỗ nguy hiểm, chỉ nay mai thôi là tôi lại có mặt tại thủ đô.
Trong khi đó, nhiều bà con ở miền Tây, Tây Nguyên vẫn gọi điện cho mình. Một số tặng cho tôi những bài thơ do họ tự làm, khiến tôi thực sự xúc động.
Nhưng xin lỗi, tôi không phải là anh hùng anh hiếp gì cả, tôi chỉ làm những việc nhỏ bé mà mình nên làm. Sống trong một xã hội mà họ bảo quyền con người luôn được đảm bảo, tôi cũng chỉ muốn thể hiện đúng quyền năng của mình mà thôi.
Nhưng khi tôi vừa mới sử dụng một chút quyền hạn công dân, một chút quyền năng báo chí, một chút quyền nói ra sự thật, mà chao ôi… chao ôi sao mà khó đến nhường nào…

182796 197403I discovered your weblog site on google and check some of your early posts. Continue to keep up the very good operate. I just additional up your RSS feed to my MSN News Reader. Seeking forward to reading a lot more from you later on! 624441
Greetings! Utter gainful recommendation within this article! It’s the little changes which wish obtain the largest changes. Thanks a lot quest of sharing!
183708 337968Amazing blog! Is your theme custom made or did you download it from somewhere? A design like yours with a few simple adjustements would really make my blog jump out. Please let me know where you got your design. Cheers 514308
442851 646292omg! cant imagine how rapidly time pass, soon after August, ber months time already and Setempber is the first Christmas season in my place, I truly really like it! 511215