Phiếm luận
Kể từ ngày Caubay gia nhập nhóm “Thiên thần mũ đỏ” thì cuộc sống có nhiều niềm vui hơn. Ngoài những lần được mời tham dự đại hội thường niên của binh chủng thiện chiến nhất của quân đội Miền Nam, còn lai rai họp mặt thật vui vẻ cùng các anh cựu chiến binh, không riêng gì bên nhảy dù mà thuộc nhiều binh chủng khác như biệt kích, không quân… Cởi mở, vui vẻ, phong thái rất nhà binh là đặc điểm của các anh, dù nay tuổi xuân không còn nữa.
Tuy vậy đôi lần Caubay cũng bị vợ chọc quê:
-Có người nhát như thỏ mà lại ưa chơi với lính thứ dữ!
Số là Mobay con nhà lính, ngay từ nhỏ đã rất ái mộ các chiến sĩ VNCH đồng ngũ với bố mình. Hình ảnh những người lính phong trần ngồi trên xe jeep từ mặt trận theo bố về thăm nhà năm xưa như đã in đậm vào trí nhớ. “Người ta oai phong lẫm liệt chứ đâu có trói gà không chặc như ông!”
Mỗi lần như thế thì Caubay lại giở ngón sở trường là… nói trạng để xoa dịu tự ái:
-Tui chưa đi lính vì thuộc thành phần ưu tú, là vốn quí của đất nước cần đựợc bảo vệ chớ có trốn tránh chi mà bà nói ác miệng như rứa!
Dù vậy, tâm lý mặc cảm vì mình không tham gia quân đội để góp phần chiến đấu chống cộng sản cũng tiềm tàng trong lòng. Nó như vết hằn, một khiếm khuyết mỗi khi nhìn thấy cảnh đất nước bị tàn phá, dân chúng bị đọa đày bởi bọn bất nhân. Bởi thế chiều nay đọc được một tin trên mạng Caubay rất lấy làm phấn khởi nên khi thấy vợ đi làm về vừa bước vô nhà bèn hớn hở nói:
– Em ngồi nghỉ chút cho khỏe rồi anh có chuyện hay kể em nghe chơi.
Mobay trong dạ nghi hoặc, sống chung đã lâu mà chưa thấy Caubay ‘hồ hỡi” như vậy bao giờ, bèn hỏi:
– Anh mới trúng số hả?
– Có đời nào mua đâu mà trúng! Chuyện này còn quan trọng hơn trúng số. Em à, xưa rày em chê anh nhát gan, trốn lính, thiệt là oan cho anh quá.
Mobay thấy chỉ là chuyện nhỏ, nên cười:
– Sao lại oan, với lại em nói anh…không đi lính chớ đâu có nói anh trốn!
-Nhầm to! Anh là một chiến sĩ can trường, luôn xung phong có mặt trên khắp các mặt trận.
– Ủa! Anh có nằm mơ không đó?
– Thì anh đã và đang tham gia tác chiến ròng rã hơn mười năm nay!
Nói xong Caubay cười đắc chí, kéo vợ lại gần rồi mở Facebook chỉ cho Mobay cái tin sốt dẻo đang làm xôn xao mạng internet. Đó là bản tin trên báo Pháp luật online (PLO) về một đơn vị mới có tên “47” của quân đội Việt cộng, có nhan đề:
“Quân đội có lực lượng 10.000 người tác chiến trên mạng”
(link: http://plo.vn/…/quan-doi-co-luc-luong-10000-nguoi-tac-chien…)
Bài báo viết:
“Đó là thông tin được Thượng tướng Nguyễn Trọng Nghĩa, Phó Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị Quân đội Nhân dân Việt Nam, đưa ra tại hội nghị toàn quốc tổng kết công tác tuyên giáo năm 2017 và triển khai nhiệm vụ năm 2018.
Theo ông Nghĩa, sau 20 năm kể từ khi bước vào thế giới của Internet, Việt Nam đã là một quốc gia phát triển nhanh, đến nay có 62,7% người dân sử dụng Internet.
Tuy nhiên, ông Nghĩa cho rằng sự phát triển của Internet có hai mặt. Ở mặt trái, các thế lực lợi dụng Internet để chống phá. Nội dung chống phá không thay đổi nhưng lực lượng, phương tiện, thủ đoạn, công nghệ thì rất mới.
Ông Nghĩa cho biết chính vì điều đó, Quân ủy Trung ương xác định trong việc bảo vệ Tổ quốc thì quân đội vẫn là nòng cốt và “Tác chiến bây giờ không chỉ trên bộ, trên biển, trên không nữa mà có tác chiến trên cả không gian mạng, thậm chí tác chiến trên vũ trụ” – ông nói”
Đọc xong bài báo Mobay cũng lấy làm ngạc nhiên, nói:
-Lạ thật anh nhỉ! Lính lên mạng thì đánh nhau với ai?
-Thì ông tướng Việt cộng đó đã nói là đánh nhau với dân chớ với ai. Ổng nói dân mình có đến 62.7% dùng internet đó nên phải cần lực lượng nòng côt là quân đội tham gia tác chiến.
-Ủa! Em tưởng xưa nay đánh nhau với dân thì chỉ có… công an với côn đồ thôi chứ?
– Thì anh đoán lực lượng công an ít quá, mỏng quá, mới có… vài triệu nên đánh không lại dân, vì thế mới trưng dụng đến quân đội. Cũng như Mỹ dùng Vệ binh Quốc gia mỗi khi có thiên tai đó.
– Anh đừng ví von như thế trật chìa lắm. Vệ binh Quốc gia của Mỹ đi cứu dân chứ không đi đánh dân.
– Ừ nhỉ! Thì cái gì của cộng sản cũng ngược hẳn với xã hội văn minh.
Mobay cái bụng cũng còn bán tín bán nghi, đọc lại bài báo một lần nữa cho chắc rồi thở dài:
-Nước mình tới hồi mạt vận rồi. Xưa nay hễ quân đội thì cầm súng ra mặt trận giết giặc chớ núp sau bàn phím thì ngăn được ai. Cả mấy chục năm giặc Tàu xâm lấn biên giới, hải đảo, đâm tàu, giết hại ngư dân mà chả thấy toán lính nào cầm súng chống lại cả. Thậm chí còn đứng im cho nó bắn như các “liệt sĩ” Gạc Ma đó.
Caubay nghe nhắc tới Gạc Ma bèn lộ bức xúc:
-Đám lính Việt cộng chết ở Gạc Ma không đáng gọi là liệt sĩ. Họ tuy cũng chết bởi mũi súng của giặc Tàu, nhưng thật ra họ là nạn nhân của bọn lãnh đạo cộng sản. Họ tuy đáng thương nhưng không đáng kính. Họ không xứng đáng và không thể đánh đồng họ với các chiến sĩ VNCH hy sinh ở Hoàng Sa năm 1974.
-Anh nói phải nhưng hơi… lạc đề. Ở với anh mấy chục năm thì em ngày bữa gì cái tính hay xỏ xiên người khác. Em biết ý anh muốn nói cái “Nhịp cầu Hoàng Sa” lắc lẻo gì đó phải hôn? Vụ đó tuy cũng nực nhưng để hồi khác thơi thơi rồi nói, bây giờ mình trở lại đội quân núp sau bàn phím của Việt cộng. Theo anh thì vì sao mà nhà cầm quyền CSVN phải huy động đến quân đội để làm cái việc hèn nhát, đê tiện của bọn dư luận viên?
– Thì trong bài báo đó có thú nhận là có “khó khăn” trong mặt trận truyền thông này nên phải nhờ quân đội. Bà Thân Thị Thư – Trưởng ban Tuyên giáo thành Hồ cho rằng “Việt Nam đang gặp nhiều lúng túng trong việc đấu tranh trên không gian mạng. TP.HCM cũng đã có nhiều cố gắng, đấu tranh trong không gian mạng nhưng hiệu quả không cao.”
Nên nhớ rằng Ban Tuyên giáo nắm hơn 800 tờ báo, hàng ngàn đài phát thanh, truyền hình phối hợp với lực lựợng dư luận viên đông đảo. Đó là chưa kể lực luợng côn đồ và nhà tù khắp cả nước khủng bố mà vẫn không bịt miệng được người dân.
– Nhân sự dồi dào, phương tiện đầy đủ như thế mà vì sao bọn cầm quyền vẫn thua?
Caubay cười:
-Tại tụi nó lý luận dở ẹt, lại không biết… mần vè nên chả ai thèm đọc! Nói đùa chút chơi chớ anh cũng không biết vì sao nó thua. Em có cao kiến gì không?
– Anh đừng giả dại! Nhưng anh hỏi thì em cũng trình bày ý mình coi thử có vừa bụng anh không. Ấy là vì chúng nó không có chính nghĩa.
– Em nói rõ rõ chút được không, nói thế chung chung kiểu phát biểu của mấy ông chính trị gia quá.
– Cộng sản vốn rất chú trọng đến mặt trận dân vận, tuyên truyền. Trong cuộc chiến vừa qua, do sự thiếu thông tin nên chúng lừa được rất nhiều người và những điều chúng tuyên truyền có được hiệu quả. Ngoài tuyên truyền, cộng sản còn chủ trương bạo lực, khủng bố, ám sát để uy hiếp người dân cô thế. Chúng tô vẽ hình ảnh Hồ chí Minh, giả danh đấu tranh giai cấp, giải phóng dân tộc để lôi kéo người dân, thậm chí có những trí thức vẫn bị lừa. Nhưng điều đó chỉ thực hiện được thế kỷ trước, khi thông tin dễ dàng bị bưng bít.
Ngày nay với sự phát triển của internet những điều dối trá trong quá khứ dần dần bị phơi bày, thần tượng “bác Hồ” bị sụp đổ, ai cũng thấy chủ nghĩa Mác Lê đã lỗi thời, ai cũng biết cộng sản bị kết án là có tội ác với nhân loại. Trong thời đại thông tin mạng như hiện nay thì chỉ có sự thật, chính nghĩa mới vững bền, mới thu phục được lòng người; những ngụy biện, dối trá thì dù có hàng ngàn tờ báo, hàng vạn cái mồm đi nữa cũng không thể che đậy được.
Caubay thấy vợ nói trúng ý mình bèn nịnh:
-Em dạy chí phải! Thành ra bọn Bắc Hàn mới cấm dùng phone, bọn Tàu cấm Google và Việt cộng lăm le đòi kiểm soát Facebook, Youtube. Điều rất dễ thấy là cộng sản chỉ muốn ngu dân để cai trị. Vì vậy để tiêu diệt cộng sản thì mình phải cần càng nhiều “chiến sĩ” trên mặt trận truyền thông càng tốt.
Mobay đựoc chồng khen lấy làm đẹp dạ, đồng tình ngay:
-Đúng đó anh, mỗi người phải góp một tay…
Caubay cười:
-Vậy thì từ nay em đừng có than phiền anh… mắc võng trên mạng nữa nghen. Em cần hiểu rằng anh lên Facebook cũng như… ra trận. Đâu có giặc là anh hành quân tới đó, bất kể ngày đêm, y như mấy ông trong sư đoàn Dù hồi xưa vậy đó. Với lại anh biêt tính em mê lính nên nói cho em mừng, em đã thành vợ lính từ lâu rồi.
Mobay thấy bị mắc mưu nên đâm hờn:
-Ông chỉ giỏi gạt tui! Ông mà lính tráng gì, chuyên viên chém gió thì có.
Caubay đắc chí cười khanh khách, rồi nói:
– Em chê anh chém gió nhưng nghĩ lại cũng hay. Nhiệm vụ tác chiến của mười ngàn lính Việt cộng trong đơn vị “47” này thực ra là chém gió. Vậy từ nay nên đổi tên “Quân đội Nhân dân” thành “Đội quân chém gió”, tức “Trảm phong quân” nghe có lý hơn. Quân đội mà thấy giặc thì trốn, chỉ chăm nuôi heo, chiếm đất của dân, núp sau bàn phím cãi nhau với dân thì quân đội đó chắc chắn không thể nào là chỗ nuơng tựa cho chế độ được. Em đồng ý không?
Nói xong Caubay đứng dậy ngâm nga:
Ta đây chẳng phải Nhảy dù
Nhưng luôn”cố gắng” diệt thù ngày đêm…
Caubay
San Diego, 12-31-2017
(Bài viết cho Đặc san Mũ đỏ và Quảng Nam Đà Nẵng Xuân Mậu Tuất)