Friday, December 27, 2024
HomeCHÍNH TRỊ - XÃ HỘIRùng mình với "bọn tinh tinh"

Rùng mình với “bọn tinh tinh”

Nhật ký buồn sau các cuộc gặp với quái kiệt trại giam (tiếp)

Rùng mình với “bọn tinh tinh”
Phóng sự của Đỗ Doãn Hoàng
Lao Động số 90 Ngày 22/04/2008 Cập nhật: 9:46 PM, 21/04/2008
http://www.laodong.com.vn/Home/phongsu/2008/4/85630.laodong
Những tờ báo điện tử cùng đăng bài này trong cùng ngày gồm: Tuổi Trẻ, Tiền Phong…
http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=254003&ChannelID=89
http://www.tienphong.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=119942&ChannelID=4

Người ta bảo, có nuôi con mới biết lòng cha mẹ. Khi đã là bậc phụ mẫu, nhìn thấy bé thơ – con dại, bạn luôn có một liên tưởng mơ hồ hoặc thương hoặc trách, rằng: “Chúng nó” cũng như con, như cháu mình.
Tôi đã gặp quá nhiều trẻ vị thành niên phạm những tội tày đình như: Giết người cướp của, hiếp dâm trẻ em, cố ý gây thương tích… đang thụ án tại trại giam ấy. Bản án của chúng, câu chuyện của chúng, lối hành xử lệch lạc đến kinh hãi của chúng đã làm cả tôi, cả các quản giáo phải rùng mình, thấy ớn lạnh ở sống lưng. Anh chị em quản giáo và bản thân đám trẻ này đã rất có lý khi dùng tục danh “bọn tinh tinh” để chỉ thế giới trẻ vị thành niên ở tù.

“Em thích cảm giác lộn ngược tất cả của tài mà”
Thiếu tướng Phạm Đức Chấn – Cục trưởng Cục Quản lý trại giam (V26), Bộ Công an – đứng tại hội trường Trại giam Thanh Lâm (Thanh Hoá) nói với tôi: Điều đau lòng là tỉ lệ tội phạm ở lứa tuổi thanh thiếu niên ở ta quá lớn! Một phần là do dân số ở nước ta rất trẻ. Phần nữa là chúng ta có truyền thống gắn kết, giáo dục con cái từ gia đình, nhưng gần đây vai trò của gia đình bị cuộc sống tốc độ làm cho lơi lỏng dần đi. Việc quản lý trẻ vị thành niên ở trại giam là phải không mềm, không cứng. Nhân cách của chúng chưa hoàn chỉnh, logic hành động của chúng rất khó hiểu.
Anh chị em ở Trại giam Thanh Lâm chua xót dùng cái tên “tinh tinh” rất “đời” để gọi hơn 50 trẻ vị thành niên đang ở tù, là bởi bọn chúng luôn nhảy choi choi lên. Có khi mất điện, chúng chia làm hai phe, đánh nhau chí tử, đến mức anh chị em quản giáo và cảnh sát bảo vệ phải báo động toàn trại, chỉ thiếu có nổ súng để dẹp yên.
Có khi đang khâu bóng, đang học luật pháp thì mỗi thằng một con dao, một cái chân ghế, một cái bàn khâu, xông vào ẩu chiến. Một cái nhìn “đểu” là có thể gây ra đổ máu, cả bọn bị kích động, rồ lên như những con thú khát máu.
Thượng uý Trương Sỹ Vân – cán bộ quản lý 39 trẻ vị thành niên ở đội 19 – chán nản: Trẻ vị thành niên phạm pháp, một thế giới không thể tưởng tượng được. Tôi về quê, thấy bọn nhóc 13-14 tuổi trêu mình, mình là công an nhiều năm rồi, nhưng vẫn lẳng lặng quay đi. Bởi cái việc chúng đâm chết mình, vì lý do gì và bằng cách nào, mình không thể ngờ được. Nguyên nhân hàng đầu khiến đám “tinh tinh” tôi đang quản lý bị vào tù, ấy là sự nuông chiều, sự tham công tiếc việc đến vô trách nhiệm của các vị là cha là mẹ.

Cậu bé vị thành niên này phạm tội giết người, giờ đang thực hiện công việc làm bánh mì phục vụ trại viên.

Đặng Phước Lộc ngồi trước mặt tôi. Có lẽ, ai nhìn thấy cậu bé này cũng phải ngỡ ngàng vì cái vẻ hào hoa, tài tử phớt đời ấy. Mẹ cậu từng công tác ở toà soạn một tờ báo trung ương đóng tại Hà Nội; bố từng là phó giám đốc một Cty cơ khí xây dựng ở Hà Nội. Nhà giàu, bố mẹ buông lỏng quản lý, Lộc ăn chơi từ khi còn chưa vỡ tiếng.
Sinh ngày 22.2.1991, thụ án tại Trại giam Thanh Lâm năm 2007, khi mới hơn 16 tuổi được vài ngày. Trước đó, từng nằm ở trại số 1 của Bộ Công an, từng đi trường giáo dưỡng. Chưa đến mức “tù là nhà, lệnh tha là nghỉ phép”, nhưng quả thật, sự từng trải và sự trẻ con của Lộc luôn khiến những người có con “dở người lớn, dở trẻ con” phải toát mồ hôi hột.
Lộc bị bắt sau phi vụ cùng với chúng bạn tổ chức cướp một chiếc xe máy. “Em tiếc quá, định cướp con SH đắt tiền, ai ngờ cướp nhầm con Wawe Tàu, bán được hơn 2 triệu đồng. Em bị bắt khi đang xem tivi ở nhà thằng bạn”. Tôi không hiểu quá trình đi học đủ các trường Tân Mai, Yên Thường, Phương Nam mà Lộc từng học, họ dạy cái gì cho em, mà dù rất nhiệt tình tâm sự, Lộc cũng không diễn tả được những kiến thức sơ đẳng của một người đã 17 tuổi.
“Cty của bố em thuộc bộ gì ư? Em phải nói thế nào nhỉ, bộ gì em chả biết đâu. Em có đi du lịch với các nhà báo ở toà soạn mẹ em công tác, có biết vài cô chú, nhưng em không… đọc báo đâu”. Nhưng nói về con “bồ” và các trò cắn thuốc lắc, “hút” tài mà thì Lộc rành rẽ vô cùng.
Là đứa con độc nhất của một gia đình khá giả, bố mẹ Lộc thường xuyên phải… chuyển trường học của Lộc, với hy vọng cậu bé sẽ xa lánh thế giới hư hỏng. Có lần, em được “di lý” sang tận Trường Tiểu học Yên Thường bên Gia Lâm, nhưng đi đâu cũng thế mà thôi.
“Bố mẹ thường xuyên nhốt em trong nhà để em khỏi đi bụi. Nhưng em vẫn trốn đi chơi được. Em không thích cắn thuốc lắc lắm. Bởi cắn nó rất đau răng. Em toàn dùng tài mà. Lúc dùng, nhìn bạn bè mình thích lắm, ngộ nghĩnh lắm. Phóng xe máy càng nhanh thì càng thấy mình đang đi rất chậm, em rất mê đua xe trên phố. Nghe nhạc trong vũ trường, nó càng to thì lại thấy càng nhỏ. Lúc bọn nó xé quần áo nhảy, em chả nhìn, toàn ôm cái loa thùng mà nhảy múa. Lúc “chơi tài mà”, ăn được nhiều, ngon miệng, ăn không biết no”.

Lộc trách: Bố chỉ cho em mỗi ngày vài trăm nghìn để “xả láng cuộc đời”, làm sao mà đủ được, nên em phải đi cướp.

13 tuổi đã nhiều lần “mua” cave làng!

Sinh ngày 4.2.1993, tính đến năm 2007, khi thực hiện cái việc khốc hại là hiếp dâm một bé gái 6 tuổi, Lô Văn Tùng mới chỉ 14 tuổi.
Trước khi xảy ra chuyện tày trời, lúc 13 tuổi, Tùng thường xuyên xem phim “con heo” với anh Chính – là con nhà bác. “Xem phim xong, em lội ruộng sang nhà anh An tìm ai đó… để… Chân em dính toàn bùn, em ra bếp định rửa chân, thấy bé Tr chạy theo, em đè bé ra… Khi đang bắt đầu thì mẹ của bé Tr về, chị ấy tát cho em mấy cái. Em bỏ đi, tưởng chuyện thế là xong. Em lên rẫy, cùng người quen bắn gà rừng ăn với xôi. Đang uống rượu thì có công an xã lên tìm. Thế là em bị xử và đi tù”.
Điều khủng khiếp hơn là làng quê qua những lời tự thú của Tùng, đôi khi đã bị hắc ám bởi tệ nạn xã hội. Mua băng đĩa sex, mua đầu video quá rẻ. Thì thụt xem với nhau ở căn nhà nào cũng được. Xem xong, đi mua dâm ở các ổ tệ nạn ở khắp các xóm thôn tưởng như vẫn êm đềm và trong vắt từ thượng cổ. 13 tuổi, đang là học sinh Trường THCS Thanh Kỳ, Tùng đã đi đội đá thuê lấy tiền, theo các anh các chú đi mua dâm ở các quán “thư dãn” cấp thôn. Quanh khu vực xã em ở, các thôn Lim H, Đồng L, Thanh B, Thanh X… – thôn nào cũng có “cave”.

Trẻ vị thành niên Lô Văn Tùng (bìa trái) và những người bạn tù thuộc nhóm “tinh tinh”

Tôi hỏi, “dạy em xem phim sex, đi “thư dãn” với gái bán dâm, các anh các chú có dạy em đeo bao caosu không?”; Tùng ngớ người nhìn các anh quản giáo áo mũ nghiêm trang xung quanh, lo lắng: “Em không đeo bao đâu. Cũng chưa xét nghiệm HIV bao giờ”; rồi Tùng cúi xuống như trách móc: “Sao không có “ông” (cán bộ) nào xét nghiệm cho cháu nhỉ”.

Lộc vẫn hùi hụi thái rau, nụ cười rất là tài tử xinê. Không ai nghĩ, bao dâu bể, trụy lạc, trác táng và lầm lạc đã tràn qua gương mặt non tơ chưa qua tuổi vị thành niên kia. Những tội ác rùng rợn nhất, ngớ ngẩn nhất đều có ở nhóm “tinh tinh” này.

Có nhiều trường hợp, bố hoặc mẹ của một “tinh tinh” cùng ở một trại với “quý tử”. Có vụ, bố vẫn ở tù, mẹ vừa ra tù, ngay đêm đó, con không muốn ăn tối với mẹ và đi giết người cướp của. Những đứa trẻ 14 tuổi đã xăm trổ kín cơ thể, người xanh như rắn lục. Thỉnh thoảng lại có một em trai ở tù đến độ… quá tuổi vị thành niên, được chuyển sang khu trại của người lớn.

Nhung “chíp” ở khu người lớn, dù cô bé vẫn tóc vàng chíp chíp, bé tẹo. Cô gái đã phạm cái tội nói ra chẳng ai tin: Tội hiếp dâm. Đi chát, đi “cứu nét”, rồi Nhung và các “ông anh xã hội” của Nhung (cũng là trẻ vị thành niên) dẫn các bé gái vừa được “cứu thoát” đi nhà nghỉ. Chúng làm tình tập thể. Duy có cô bé Hoa, 14 tuổi là cưỡng lại. Nhung và các ông anh đã đe doạ, thậm chí đồng bọn giữ chân giữ tay em bé cho các ông anh giao cấu. Tất cả đi tù vì tội hiếp dâm trẻ em, kể cả Nhung chíp.

Trong khi “bé” Hoa 14 tuổi kia cũng chả ngoan ngoãn gì, cũng đi hoang, cũng phóng đãng, thậm chí “bị ép giao cấu” xong, hôm sau lên mạng chát còn đòi… trả “tình phí”!

Một cuộc sống bản năng, những lỗ hổng quản lý khổng lồ do gia đình, nhà trường, xã hội gây nên. Một đám trẻ con, một cuộc sống bầy đàn, lệch lạc, bất thành nhân. Cuộc sống đó vẫn ẩn khuất đâu đây, ngay gần chúng ta, có điều chúng ta không nhận ra, hoặc không chịu thừa nhận. Sau cái rùng mình, sau những câu chuyện lạnh sống lưng kia, là gì?
Cuộc sống vẫn chảy trôi, sự vô tình của người lớn đôi khi đã tạo ra những con đường để đám “tinh tinh” như tôi vừa gặp tiếp tục… xuất hiện. Cái việc ông chú, ông cậu cho Tùng xem phim sex, rủ cậu bé 13 tuổi đi “vui vẻ” thật đáng lên án. Mà sao nơi thôn quê của Tùng, của Lộc lại lắm mại dâm cấp làng thế. Phía sau câu chuyện của Tùng là gì, trách nhiệm của những ai?

Tôi đang lặng đi, thì bọn trẻ ở tù nhao nhao giơ tay xin được… phỏng vấn. Bởi “tội của cháu mới đáng là… tội ác trứ danh”. Nhìn đám trẻ áo sọc nhảy choi choi, tôi giật mình nghĩ đến một lũ “tinh tinh” thật sự.

Ngồi cạnh Lộc là Trần Tài Đức, nhà ở TP Nam Định, gần 16 tuổi, bố mẹ đã mua xe máy cho vè vè đi học. Trong cốp xe Jupiter của cậu có một con dao bầu. Thằng bạn cùng trường “nhìn đểu”, Đức lật cốp, lấy dao, đâm cho một nhát, anh bạn Đức chưa biết tên mất 51% sức khỏe, Đức thì ngồi tù mãi rồi mà án vẫn còn những 20 tháng nữa.

Riêng cậu bé Nguyễn Đức Thanh thì lì lợm và manh động như một kẻ điên khùng. Nhà ở phố Hoàng Quốc Việt, Hà Nội, bố mẹ giàu có, Thanh bỏ học đi bụi lang thang. Có cậu bạn hư, bị bố mẹ gửi vào Sài Gòn nhờ người quen nuôi dạy cho nên người, Thanh cũng bỏ nhà đi theo. Bố mẹ hãi quá, nhốt Thanh, vào một căn nhà 5 tầng mà bố mẹ thừa tiền mua được chưa biết… để làm gì ở phường Quan Hoa, Cầu Giấy, Hà Nội. Nhà giàu, bố mẹ mải làm ăn, hằng ngày, bác gái chịu trách nhiệm đưa cơm đến cho Thanh ăn và leo lét sống trong “tù ngục”. Lúc lỗng ra được, Thanh cùng 3 “thằng bạn” quen nhau trên mạng nữa là Thanh, Lâm, Hiếu rủ nhau đi chơi điện tử ở gần Cổng trường ĐH Sư phạm 1 (cũ) cướp một xe đạp, một sợi dây chuyền của một học sinh lớp 9. Cả bọn tiếp tục kéo ra hồ Nghĩa Tân, thấy đôi tình nhân đang mặn nồng, Thanh tìm khúc gỗ lớn, đánh cho chàng trai thừa sống thiếu chết rồi giật sợi dây chuyền, bỏ đi. Vào đến cổng trường Nghĩa Tân, đi ra khu nhà vệ sinh, thấy mấy học sinh nữ lớp 6 đi qua, cả bọn nhảy vào giật dây chuyền bạc nữa. Rồi cả đám cùng nhảy qua tường, biến! “Lúc ấy em chưa đầy 14 tuổi, em ngu quá, trước em cũng học ở tầng 2 trường Nghĩa Tân ấy. Em cứ nghĩ, em bỏ học rồi thì bọn nó không nhận ra em. Chẳng may lại cướp dính con gái của một ông ở đội điều tra, Công an quận, đen thế chứ!”. Thanh nói rồi nhoẻn cười vô tư lự.
Đỗ Doãn Hoàng (còn nữa)

RELATED ARTICLES

1 COMMENT

  1. Ive read several just right stuff here Certainly price bookmarking for revisiting I wonder how a lot effort you place to create this kind of great informative website

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular