21/2/2020( 28 /1 AL).
Ngày thứ ba mươi phong thành. Trời ơi, đã quá lâu rồi. Hôm nay trời nắng tốt và ấm áp. Làm thôi thúc nhiều người muốn đi ra ngoài. Người dân ở Hán Khẩu cũ thường đến Hậu Hồ thả bộ, mang giỏ tre đựng chút đồ ăn nhẹ và đi xe kéo đến đó. Hiện nay đa số đất ven hồ của 3 trấn(Vũ Xương, Hán Khẩu, Hán Dương) đều đã xây công viên, và chúng ta có thể nhìn thấy bãi cỏ khắp nơi. Ở đầm lầy Hoàng Hoa Lạo, mỗi mùa xuân, những người thích tạo dáng chụp hình và thả diều thì hằng hà xa số. Ngoài ra còn có hoa mai ở Vườn Mãn Đông Hồ, lần này thật là“Lăng hàn độc tự khai” (Câu thơ của Vương An Thạch,nhà thơ thời Bắc Tống). Gần đây, e rằng tôi phải cảm ơn nó trong sự cô đơn và lạnh lẽo này. Hiện tại, chúng ta còn chút thương nhớ .
Con người đều có chút hấp tấp (tội nghiệp những đứa trẻ trong độ tuổi năng động!), Điều đó có thể hình dung được. Thật đáng tiếc khi chúng ta bất lực. Vì kế an toàn, kế sinh tồn và lâu dài, chúng ta vẫn phải chờ đợi trong những cánh cửa đóng kín. Những gì chúng ta có thể giúp đỡ trong mùa dịch này có lẽ là việc này.
Dữ liệu của ngày hôm qua, sự tuột dóc của số lượng bệnh nhân mới, đã gây ra tranh luận sôi nổi của người dân. Người bạn bác sĩ của tôi đã nói với tôi rằng điều này là do các thuật toán khác nhau gây ra. Sửa đổi thuật toán, không có gì đẹp hơn về số liệu. Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là hôm nay chính thức đã sửa chữa thuật toán mới này một cách kịp thời. Rõ ràng, những con số là đẹp. Chỉ là sự điều chỉnh chính thức quá nhanh, không phải nó thực sự thay đổi phong cách sao? Trong phân tích cuối cùng, chỉ bằng cách tìm kiếm sự thật từ thực tế, điều chỉnh kịp thời những đánh giá sai lầm khác nhau và kịp thời lấp đầy những sơ hở khác nhau, tình hình dịch bệnh mới có thể thực sự được kiểm soát.
Với sự xuất hiện của nhà lãnh đạo mới, phương pháp chống dịch bệnh của Hồ Bắc đã thay đổi cho sự chậm chạp và yếu kém. Tình hình dịch bệnh đang đảo ngược mạnh mẽ. Các biện pháp đối phó dường như có tác dụng. phải là đánh chặn virus trước khi bị nó kéo chết, tranh thủ thời gian là rất điều rất quan trọng. Đặc biệt là ở Vũ Hán, cường độ của công việc những ngày này rất nhanh gọn. Mọi người cũng có thể nhìn thấy rõ ràng từ nhiều video và thông tin.
Nhưng đôi khi, tôi cũng cảm thấy rằng các nhà lãnh đạo nên cố gắng đừng nói quyết liệt quá. Vì người dân tin tưởng chính phủ, phải cho họ có thời gian và khi các nhà lãnh đạo đưa ra chính sách, họ cũng phải cho những người dưới quyền có thời gian thực thi. Gấp quá sẽ trở nên vô tác dụng. Ví dụ, khi tiến hành một cuộc điều tra toàn diện về Vũ Hán bằng phương thức giàn trải. Thông qua phương pháp này, tất cả bốn loại người : Dương tính, nghi ngờ, sốt và liên hệ gần đã được xác định. Tuy nhiên, nó chỉ được thực hiện chỉ với ba ngày? Đây có lẽ là một vấn đề rất thực tế. Vũ Hán lớn như thế nào, cấu trúc đô thị phức tạp như thế nào, có bao nhiêu cư dân ngoài cộng đồng và nông thôn thành thị hỗn loạn như thế nào, thật khó để các nhân viên chạy việc trong ba ngày, chứ đừng nói đến việc kiểm tra chi tiết. Nếu như nhân viên chạy đôn đáo trong 3 ngày không xong thì sao? cách chức trưởng khu, Trưởng khu sẽ cách chức nhân viên cấp dưới?
Hôm nay tôi thấy một video, một lão già, bất kể bạn làm việc cho lão ta như thế nào, lão ta vẫn cương quyết không chịu cách ly. Lịch sử Vũ Hán là một thành phố được xây dựng từ một bến tàu. Thường có rất nhiều người sống buông thả, và già trẻ đều ngang tàng. lão già này không thể gọi là ngang tàng, mà chỉ hơi ngốc nghếch một chút. Hơn hẳn số người ngang tàng, điều chúng ta thấy là 1 lũ ngốc nghếch. Chúng tôi thấy rằng cảnh sát trong video không có lựa chọn nào khác ngoài việc dùng vũ lực để đưa họ đi cách ly. Từ sự thuyết phục cho đến việc bắt đi, quá trình này đòi hỏi rất nhiều người và rất mất thời gian. Ba ngày, có đủ không? Tôi lo lắng về những người đứng đầu khu phố. Tôi không biết liệu sau 3 ngày họ có bị cách chức hết luôn hay không. Hy vọng rằng, nhà lãnh đạo chỉ muốn hô khẩu hiệu suông, không phải muốn đạp đổ tất cả.
Hôm nay, tin xấu vẫn tiếp tục. Dù tôi cũng muốn ghi tin tốt. Tin xấu là tự nhiên chết. Cái chết đang lắc lư giữa chúng ta và mỗi ngày tôi có thể thấy bóng dáng rượt đuổi của nó. Bác sĩ Bành Ngân Hoa, 29 tuổi, đã chết đêm qua. Ban đầu anh ấy dự định mùng 8 làm đám cưới, và dịch bệnh đã đến. Anh ấy đã trì hoãn đám cưới và tham gia vào tuyến đầu. Tuy nhiên, anh không may bị nhiễm bệnh và qua đời. Kể từ đó, anh không thể gặp cô dâu của mình nữa. Thật đáng tiếc cho lớp trẻ tài cán như vậy. Tin xấu hơn là nhiễm bệnh quy mô lớn. Đã từng có một đoạn video và hình ảnh, nói rằng nhà tù hiện là nơi an toàn trước đây. Thông điệp hôm nay là: Nhiều tù nhân trên khắp đất nước đã bị nhiễm bệnh, và họ bị nhiễm bởi các cai ngục. Quá tồi tệ, Một số người trong tù thường có xu hướng chống đối, và họ sẽ gặp rắc rối khi điều trị. chat hỏi bạn bác sĩ và được trả lời rằng nó rắc rối hơn một chút. Nhân tiện hỏi thêm 1 câu, hiện giờ vẫn đi đúng hướng? Bạn bác sĩ nói rằng xu hướng đang được cải thiện, nhưng nó rất chậm.
Có một điều khác mà tôi muốn ghi lại cụ thể: một bệnh nhân tên Tiêu Hiền Hữu ở Vũ Hán đã chết. Trước khi chết, ông đã viết hai dòng gồm mười một chữ. Tuy nhiên, khi các tờ báo đăng tin đó, họ đã sử dụng một tiêu đề như vậy: ” Di chúc bảy chữ làm người dân rơi lệ”. Bảy chữ giật tít trên tờ báo là: “Thân tôi hiến tặng cho nhà nước.” Trên thực tế, ghi chú cuối cùng của Tiêu Hiền Hữu có bốn chữ khác nữa: “Bà xã tôi đâu?” Nhiều người rơi nước mắt vì bốn chữ cuối. Thật cảm động khi hiến xác chết trước khi chết, nhưng vài hơi thở cuối cùng còn lại trước khi chết vẫn còn nhớ đến người vợ, thật cảm động. Tại sao tiêu đề báo chí không thể viết “Di chúc 11 chữ của nhân vật làm cho mọi người rơi lệ”, nhưng đã cố tình loại bỏ bốn chữ cuối cùng? Liệu biên tập viên có nghĩ rằng yêu đất nước là tình yêu lớn, và yêu vợ chỉ có thể gọi là tình yêu nhỏ? Và tờ báo coi thường tình yêu nhỏ này? Hôm nay, Tôi đã nói chuyện với một chàng trai trẻ về điều này, và anh ta bày tỏ rất xúc động và không đồng ý với truyền thông. Các bạn trẻ đã được học rằng suy luận là một niềm vui. Tôi nói, các quan chức thích đoạn văn trước , và người dân thì thích đoạn văn sau, phương tiện truyền thông yêu thích công việc và người dân yêu thích con người. Đây thực sự là một câu hỏi về với giá trị khác nhau.
Chợt nghĩ đến về các đội cứu hộ, tất cả họ đều được các trưởng nhóm phát biểu trước khi khởi hành. Các nhà lãnh đạo thường nói ba điều. Trưởng nhóm của một đội cho biết: thứ nhất là giữ danh dự đội, thứ hai là toàn lực cứu người và thứ ba là tự bảo vệ mình, trưởng nhóm khác nói rằng thứ nhất là toàn lực cứu người, thứ hai là tự bảo vệ mình, Thứ ba là giữ danh dự đội . Hãy xem, tất cả chúng đều là bài phát biểu của các trưởng nhóm. Ba mục tương tự nhau, nhưng định hướng của họ khác nhau.
Hãy nói về cuộc sống của riêng tôi. Tôi thường ngủ rất muộn, và em trai tôi thường ngủ sớm. Nhưng đêm qua, em ấy không ngủ. Tin nhắn nói rằng khi tôi đang viết nhật ký thì em trai tôi đang theo dõi nhóm mua. Tôi tự hỏi tại sao em tôi vẫn đang làm việc với nhóm mua muộn như vậy. Em nói rằng có nhiều nhóm mua khác nhau, nhiều thông tin không kịp nhìn thấy khi biết được thì đã hết. Trong 31 ngày qua về cơ bản thức ăn đã sạch. Em tôi nói rằng vài hôm trước em ấy đã hơi hoảng loạn. Vì cánh cửa đã bị đóng, siêu thị đối diện bị vét sạch, và mọi người rất đông. Theo như trên mạng được thông báo siêu thị được mở cửa lúc 11:30 đêm. Anh ta đã chuẩn bị những thứ cần mua với chiếc xe đẩy. Anh ta đợi đến 11:30 để vào, nhưng không thể chen vào được. Khi vào được rồi, mọi thứ đã bị vét sạch. Đêm đó, em và em dâu đều hoảng loạn. May mắn thay, trong 2 ngày qua ,em tôi đã mua được mì gạo rau và các loại dược liệu khác. Một số đã nhận, một số vẫn đang đợi. Tôi nói với em trai: Hãy yên tâm. Không để mọi người chết đói đâu. Trung Quốc vẫn chưa tệ đến mức này. Khu phố nơi anh tôi sống là khu phố nguy hiểm nhất ở Hán Khẩu, đứng đầu trong một thời gian dài. Em trai thuộc về top người không được khoẻ mạnh cho lắm. Một khi bị nhiễm bệnh, hậu quả thật tồi tệ. Vì vậy, tất cả chúng tôi đã nói với em trai là không đi ra ngoài dù chỉ một bước. Em tôi Sống trong chung cư Đơn Nguyên hơn ba mươi ngày, những ngày này khá là khó chịu.
Tôi có thể may mắn hơn em trai tôi. Các đồng nghiệp và hàng xóm đã giúp tôi. Hôm qua, chồng của đồng nghiệp tôi đột nhiên gửi cho tôi vài lon súp gà. Nó thực sự làm tôi ngạc nhiên, nhưng cũng vui vẻ. Điều kiện của đồng nghiệp là: Tôi sẽ chuyển cho cô ấy Nhật ký của tôi cho cô ấy càng sớm càng tốt. Đối với tôi, điều này quá hời? Tất nhiên là tôi không do dự mà chấp thuận. Các đồng nghiệp của hiệp hội rất thân thiện với tôi. Rất nhiều người trong số họ đều được tôi nhìn thấy họ trưởng thành. Đồng nghiệp này là. Khi cô ấy đến làm việc cho viện tôi, e rằng chưa đến hai mươi tuổi, dễ thương và nhút nhát. Trong chớp mắt,nay đã gần năm mươi.
Viết đến đây, nhóm bạn học đã đăng lên: Vũ Hán sẽ tiếp tục xây dựng thêm 19 cái bệnh viện dã chiến nữa. Điều này khiến tôi bất chợt nhớ lại vài hôm trước, ông Lưu ở Sở Thú Vũ Hán đã gửi một tin nhắn trên Weibo cho tôi. Bây giờ tôi sẽ chuyển tiếp tin nhắn của anh ấy ở đây. Ông Lưu đề nghị: Nếu cuộc chiến chống lại virus mới không phải là chuyện 1 sớm 1 chiều, thì việc đóng cửa thành phố Vũ Hán quá lâu sẽ ảnh hưởng đến sự phục hồi kinh tế của đất nước và một loạt các tác động mang lại cho người dân Vũ Hán do áp lực tâm lý đối với việc đóng cửa thành phố. “Chế độ cách ly giang trung”. Cách làm cụ thể là trưng dụng các cụm cồn cát trên sông Dương tử: Bạch Sa Châu,Thiên Hưng Châu và các thuyền bè đã nghỉ hưu. Có sức chứa khoảng 10.000 người. Ngoài ra, Thiên Hưng Châu có diện tích 22 km2, lớn hơn 2 km2 so với Macau. Dân số hiện tại của Macau là khoảng 600.000 người. Do đó, việc xây dựng một bệnh viện Dả Chiến ở Thiên Hưng Châu không phải là vấn đề lớn,có thể chứa 150.000 người. Ngoài ra, còn có Bạch Sa Châu và các tàu chở khách lớn trên sông Dương Tử đã nghỉ hưu. Nếu tất cả các bệnh nhân ở Vũ Hán có thể được chuyển đến giữa sông, virus sẽ không được phép lên bờ. Sau đó Vũ Hán có thể dần bỏ chặn. Vũ Xương, Hán Khẩu và Hán Dương có thể được thực hiện theo từng đợt. Nếu nghi ngờ việc xây dựng bệnh viện Dã chiến quá chậm, nó có thể được thay thế bằng 100.000 lều chữa trị. Nói tóm lại, việc đóng cửa thành phố không phải là một giải pháp lâu dài, đất nước không thể chịu đựng được và người dân không thể chịu đựng được.
Đây là một ý tưởng rất táo bạo và thú vị. Nhưng tôi không biết làm thế nào để giải quyết vấn đề nước thải ở một nơi giữa sông như vậy, và lều bạt có thể trụ nổi cái giá lạnh của mùa xuân hay không? Tôi không hiểu những điều này, có lẽ các chuyên gia có giải pháp?
Mọi người bây giờ nói nhiều về việc phục hồi kinh tế hơn là về dịch bệnh. Nhiều công ty sẽ đối mặt với phá sản. Rất nhiều người , không có thu nhập, cũng sẽ phải đối mặt với các vấn đề sống còn. Những điều này liên quan trực tiếp đến sự ổn định xã hội. Khi chúng ta cách ly các bệnh nhân bị nhiễm bệnh, cũng đồng thời chúng ta đóng cửa luôn những người khỏe mạnh. Với một thời gian dài như vậy, tất cả các thảm họa tiếp theo chắc chắn sẽ xảy ra. Đã nghe thấy tiếng nói của nhiều người: Người khỏe mạnh cũng cần phải sống.
Tôi không thể tìm ra giải pháp, chỉ có thể ghi trong nhật ký này.
22/2/2020 (29/1AL)
Thời tiết vẫn tốt Trời cũng ấm. Nằm xem di động trên giường.
Điều đầu tiên tôi thấy là đoạn thoại thoá mạ của một phụ nữ Vũ Hán phê phán chính quyền. Phương ngữ Vũ Hán sắc nét của cô ấy rất lợi hại. Rất ít chửi thề và nhiều thành ngữ hơn. Khiến mọi người ai cũng cười, thậm chí còn truy tìm. Tôi cũng vui lây. Giọng này quá quen thuộc với tôi. Nó phải là phương ngữ của cư dân ở Đường số 27,Khu Giang Ngạn, nơi tôi sống thời niên thiếu. Đó là một phương ngữ Vũ Hán không được chuẩn mấy,Phương ngữ hơi khác so với sự trung thực và chính thống trong khu vực xung quanh Hán Khẩu. Nhưng tốt hơn tôi đã nói. Nhiều người bạn đã gửi đoạn ghi âm này cho nghe. Tôi nói, bạn có biết phụ nữ Vũ Hán không? It có chửi thề và rất có ý nghĩa, cho nên cũng được coi là một lời “Thoá mạ” của Vũ Hán.
Thời tiết đẹp, cùng với lời “Thoá mạ”vui vẻ này, đã mang đến cho tâm trạng ngày hôm nay một khởi đầu tốt đẹp.
1 tháng sau khi phong thành, 1 lần nữa tôi tiếp cuộc phỏng vấn của Phó Tổng Biên Tập China New(CNS) Hà Xuân Bình. Cuộc phỏng vấn được thực hiện trực tuyến trên mạng, sau đó vào buổi chiều, họ đến để chụp hình và trò chuyện đôi lời. Các nhân viên làm nhiệm vụ tại lối vào của Viện Văn Học rất có trách nhiệm. Mặc dù họ có đầy đủ các chứng từ của phóng viên, họ vẫn cần phải đăng ký từng người một và đo xem họ có bị sốt hay không. Tôi cười nhạo họ và nói, nếu bạn bí mật đến viếng thăm thì sao? Chúng ta sẽ nguy to. Hà Xuân Bình không những chỉ tặng khẩu trang mà còn tặng sữa chua, sữa bò. Sau khi trở về nhà, tôi tìm thấy một hộp sôcôla nữa. Tôi ngay lập tức nói với đồng nghiệp của tôi rằng hôm nào có ca trực, bạn có thể đến lấy mang về cho con của bạn một chút lộc. Tôi thường chuyển sôcôla từ người khác cho con của đồng nghiệp. Một ngày nọ, đứa trẻ đột nhiên nói: Tôi nghĩ bà Phương là một Lôi Phong sống(người vị tha, khiêm tốn và tận tuỵ). Sau câu nói này, tôi càng thích cho sô cô la hơn, cho thấy nền tảng triết lý quan trọng như thế nào.
Tiển bước Hà Xuân Bình và nhóm của anh ấy xong chưa đầy nửa giờ sau, các bạn cùng lớp của tôi ở tận Hoa Kỳ đã gửi cho tôi trang báo cuộc phỏng vấn này với những bức ảnh mới chụp. Nó thực sự làm tôi ngạc nhiên. Sự lan truyền nhanh chóng của Internet quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Mọi người trong gia đình tôi hầu hết đều làm trong ngành khoa học kỹ thuật. Tôi bị ảnh hưởng của họ, nên đã thích nghi với công nghệ cao. Viết văn bằng máy tính từ năm 1990. Nhưng tôi vẫn không thể theo kịp sự phát triển nhanh chóng của công nghệ hiện đại và tôi thường sợ bị tuột hậu. Trang”Tiêu đề hôm nay” đã kéo tôi tham gia, ngày đầu tiên, tôi đã đăng một số nhật ký trong “tiêu đề vi mô” của họ. Kết quả là, hôm sau số lượng đọc giả đã đạt hơn 20 triệu, và sau đó đạt hơn 30 triệu. Quả thật làm tôi hoản hốt. Đối với những người như tôi chỉ thích nghi với số lượng độc giả ít ỏi như vậy, độc giả quá nhiều, sẽ có cảm giác sợ hãi. Tôi nghĩ điều này quá bất thường và tôi gần như không muốn viết nó nữa. Các bạn học nhiệt liệt khích lệ, và sau đó mới ổn định.
Tôi khá quen thuộc với thói quen của các phương tiện truyền thông nhà nước Câu hỏi phỏng vấn rất nhiều, nhưng rất ít câu trả lời được lựa chọn. Vì lý do để đọc giả thấu hiểu hơn, tôi cố gắng trả lời nhiều nhất có thể và đưa ra cho họ lựa chọn. May mắn thay, họ không thêm nội dung khác, vì tôi khăng khăng kiên định, hy vọng họ cố gắng tôn trọng ý kiến của tôi. Nhìn chung, quy mô bài phát biểu của China New(CNS) tương đối rộng, khá thận trọng. Nó không được thoải mái và tự do như tôi viết trên các trang mạng.
Sáng sớm hôm nay, người bạn bác sĩ đã đưa ra quan điểm của ông về dịch bệnh. Tôi cũng hỏi them về tình hình vào buổi chiều, được tóm tắt như sau: Theo dữ liệu ba ngày nay, xu hướng đang được cải thiện, nhưng không có thay đổi về chất lượng. Sự lây lan của dịch bệnh hiện tại không được kiểm soát hoàn toàn. Số lượng bệnh nhân nghi nhiễm vẫn còn rất cao. Chỉ là áp lực lên giường bệnh đã giảm. Các giường bệnh dư ra đến từ hai phía: một là xuất viện và hai là tử vong. Số người tử vong là gần trăm mỗi ngày.
Đây là thông tin rất buồn. Những nỗ lực điều tra ở Vũ Hán đã đủ lớn để nhiều công dân có chút choáng ngợp. Tuy nhiên, sự lây lan vẫn khó kiểm soát. Có lẽ vì điều này, Vũ Hán phải xây dựng thêm 19 bệnh viện Dã chiến. Số lượng giường đã tăng lên và các giường đang chờ đợi ai đó trong trường hợp bệnh nhân tiến triển từ nhẹ đến nặng. Bạn bác sĩ nhắc lại những gì ông nói trước đây: có gần vạn người ở Vũ Hán với những bệnh nhân bị bệnh nặng và nguy kịch đã bị trì hoãn trước đây. Do đó, rất khó để giảm tỷ lệ tử vong. Bệnh nhân nguy kịch khó thở, chủ yếu là giải quyết các vấn đề về hô hấp, dựa vào oxy và các biện pháp khác để duy trì. Nghĩ đến tối qua xem được 1 bài viết của các phóng viên tài chính mới, dường như nói là một ống thở là quá trình đặt cược sự sống và cái chết .
Trong quá trình trò chuyện với người bạn bác sĩ, ông đã đề cập đến một câu như vậy: y học Trung Quốc hiện nay có tác dụng nhất định. Điều này làm tôi nhớ đến một tin nhắn từ một cư dân mạng hỏi về hiệu quả của y học Trung Quốc. Vì lý do này, tôi để lại câu hỏi này cho người bạn bác sĩ, bởi vì anh ta là một chuyên gia về tây y, và tôi muốn biết, các chuyên gia tây y nghĩ như thế nào về vấn đề này.
Kết quả là, người bạn bác sĩ cho biết: Bây giờ toàn bộ các bệnh viện được tiếp quản bởi các bác sĩ Trung Y, và đã đạt được kết quả khả quan. Tất nhiên, Trung y cũng sử dụng thuốc tây và y thức phương tây. Sự kết hợp giữa y học cổ truyền Trung Quốc và phương Tây có tác dụng rõ rệt và đã được công nhận cao ở cấp quốc gia. Lúc đầu, Tây y đã cố gắng hết sức chống đối, đủ kiểu chế giễu.Bây giờ đã có hiệu quả, và tất cả những người phản đối nó đã không lên tiếng nữa. Tôi nghĩ rằng sau khi dịch bệnh qua đi, đất nước này chắc chắn sẽ hỗ trợ sự phát triển của Trung Y. Hiệu suất của nó trong trận chiến này thật đáng kinh ngạc. Rõ ràng là tây y không phục cũng không được. Thuốc Trung Quốc rẻ hơn nhiều. Cá nhân tôi không hiểu nhiều về y học Trung Quốc, nhưng tôi chưa bao giờ khích bác nó. Nền văn minh Trung Quốc đã tồn tại 5.000 năm và không ngừng phát triển. Tây y chiếm chủ đạo tại Trung Quốc chỉ trong vài thập kỷ. Hiệu quả của y học Trung Quốc là chắc chắn. Những điều trên được viết bởi người bạn bác sĩ qua vài đoạn chat. Dù tôi đã tổng hợp lại, nhưng toàn là nguyên văn.
Tôi có một bạn cùng lớp thời đại học ,giảng viên tại Đại học Y học cổ truyền Trung Quốc (Khoa Trung Quốc được giao cho Trường Đại học Y học Cổ truyền Trung Quốc, giảng dạy về y học cổ đại Trung Quốc? Tôi chưa bao giờ hỏi). Ngay từ khi bắt đầu dịch, ông đã cho rằng sử dụng thuốc Trung Quốc để điều trị sẽ có hiệu quả tốt. Và từ đầu đến cuối, ông đã quảng bá và nhấn mạnh vào quan điểm này. Và cũng giận dữ chỉ trích Vũ Hán vì không sử dụng thuốc Trung Quốc đúng cách. Tôi đã đăng những lời của người bạn bác sĩ vào trong nhóm các bạn cùng lớp đại học. Một bạn cùng lớp cho biết sau khi xem, theo một nghĩa nào đó, virus đang giải cứu y học Trung Quốc. Điều này hơi đáng sợ.
Các bạn học trường Trung y đã trả lời: “Cảm ơn rất nhiều với con virus, điều này đã làm rạng danh Trung Y.” Suy nghĩ của Trung ykhác với tây y: “Trung y là chừa đường sống cho đối tượng,Lễ nghi tiển đưa ra ngoài, ra ngoài rồi thì sống chết tuỳ duyên(nói chung, đa số đều khó sống). Tây y là truy sát mầm bệnh,nếu không trị được thì chỉ còn cách cầu nguyện. Đó là quan điểm của người bạn bác sĩ. Điểm này rất thú vị, nhưng tôi nghĩ rằng nó là thiên vị. Thuốc Trung Quốc mà anh ấy suy luận là rất có logich, trong khi thuốc tây anh suy luận dường như bị đạp đổ.
Vào buổi tối, nhóm bạn học đã thảo luận về Trung y một lần nữa. Không thiếu người phản bác Trung y trong lớp. Các bạn học Trung y một lần nữa nêu quan điểm của họ: Nói đúng ra, không có cách nào để kết hợp giữa Trung y và Tây y: gốc độ lý luận hoàn toàn khác nhau, đó là hai chiếc xe chạy trên hai con đường. Cái gọi là sự kết hợp giữa Trung y và Tây y thực sự là sử dụng thuốc Trung y, cộng với dụng cụ, thiết bị Tây y và một số loại thuốc khác: mỗi bên đều có những lợi thế riêng. Thực sự có nhiều vấn đề lớn trong này, thậm chí là xung đột.
Về chủ đề Trung y và Tây y, tôi không hiểu gì cả, chỉ sao chép từ các nguyên bản. khi Tôi đi khám bệnh, chủ đạovẫn là dung thuốc Tây. Nhưng đối với việc bồi dưỡng cơ thể, Trung y thường được sử dụng. Ví dụ, mỗi mùa đông, tôi uống nước nấu với nhiều loại thảo mộc Trung Quốc. Tôi giới thiệu phương pháp này với đồng nghiệp Sở Phong. Sau khi uống, cô ấy nói rằng cô ấy cảm thấy tốt hơn nhiều.
Khi viết đến đây, tôi đột nhiên thấy thông tin “Thoá mạ” hồi sáng đã thu hút sự chú ý từ nhiều bộ phận khác nhau. Các lãnh đạo của quận và Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đều vào cuộc, và Siêu thị Trung Bách cũng nhanh chóng khắc phục. Có vẻ như lời ‘Thoá mạ” đó đã có hiệu nghiệm. Có bạn nói rằng phiên bản tiếng Anh của lời “Thoá mạ” này cũng đã xuất hiện. Tôi gần như muốn cười ngã nghiêng.
Trong “Thoá mạ”, đa số đều liên quan đến các việc linh tinh. Thành thật mà nói, sau một thời gian dài, vấn đề ăn uống của mọi người sẽ tự nhiên trở nên rất bấc xúc. Thời gian theo đuổi nhóm mua rất mất thời gian, và mô hình rõ ràng là bị lỗi thời. Tại cổng của các khu phố, Mỗi ngày đều thấy họ xếp hàng chờ mua nhóm. Hơn nữa, việc mua theo nhóm không phải là chỉ thực hiện một lần và một số cộng đồng phải thực hiện nhiều lần. Ban đầu đi ra ngoài một lần một ngày, nhưng sau khi mua nhóm, nó đã dẫn đến nhiều chuyến đi trong một ngày. Đồng thời, một số cư dân khá khó khăn để chờ đợi, không chỉ cho nhu cầu thiết yếu hàng ngày, mà còn đòi hỏi mua nguyên thùng rượu bia linh tinh. Làm cho các tình nguyện viên chịu trách nhiệm mua nhóm khá mệt mỏi để mang nó về. Không có cách nào khác, quản lý là một khoa học, ngay cả khi đó là tất cả các loại củi gạo dầu muối. Nhưng làm thế nào để quản lý khoa học và hiệu quả hơn trong việc kiểm soát dịch? Với một người viết tiểu thuyết như tôi,chắc chắn là không hiểu.
Hôm nay có một bản tóm tắt trên mạng : đợt đầu tiên là của những người nhiễm bệnh là từ cuối năm trước, đợt thứ hai là những người đã chen chúc trong các bệnh viện, đợt thứ ba là đã chen chúc trong các siêu thị. Đợt thứ tư là các nhóm mua.
Người bạn bác sĩ cho biết sự lây lan rất khó kiểm soát. Có vẻ như đây thực sự là một vấn đề nan giải.
23/2/2020(1/2AL)
Ngày đầu tiên của tháng hai(AL).
Hôm nay trời vẫn nắng. Nhớ thời tuổniên thiếu, có một cuốn sách ở nhà tên là “Ngày nắng tốt”. Những gì nội dung nói nay đã quên sạch. Cách đây một thời gian, tôi nghĩ rằng hoa mai đã héo tàn. Thật bất ngờ, hôm qua tôi bất ngờ phát hiện ra rằng những hoa mai đỏ trong sân đang nở rộ. Và không có năm nào rực rỡ và đầy màu sắc như năm nay, một cả giác long trọng.
Chớp mắt, tháng giêng đã qua. Chúng tôi đã không còn đếm được bao nhiêu ngày bị phong thành nữa. Dù sao, vẫn phải chờ ở nhà một cách yên tịnh, kiên nhẫn, bình tĩnh nhất có thể. Không chờ đợi bước ngoặt, mà là chờ khi nào có thể bước ra ngoài phố. Theo tôi, bước ngoặt đến hay không, đã không còn quan trọng nữa.. Hành tung của nó rất khó tìm, vậy tại sao phải bận tâm để truy tìm nó? Có lẽ như Viện trưởng Vương của Bệnh viện Lôi Thần sơn nói, bước ngoặt đã qua. Rốt cuộc, những ngày đáng sợ, đau khổ và đau đớn nhất của Vũ Hán đã qua lâu rồi. Dịch bệnh hiện nay, mặc dù vẫn chậm chạp và khó khăn, tổng quát vẫn đang được cải thiện.
Chỉ là chúng ta chưa thoát khỏi lưỡi hái của tử thần. Sáng nay, một nữ bác sĩ trẻ đã chết, giống như bác sĩ Bành Ngân Hoa vậy, người đã chết cách đây hai ngày, chỉ mới 29 tuổi. Tên cô ấy là Hạ Tư Tư. Bỏ lại đứa con hai tuổi của mình. Và ban đêm, một bác sĩ nam khác qua đời, nhưng ở tuổi hơn bốn mươi, tên của anh ta là Hoàng Văn Quân. Thở dài và than khóc. Rất nhiều tiếng thở dài và than khóc. Sau đó mọi người âm thầm chuyển tiếp thông tin này. Đây là vị bác sĩ thứ mấy đã bị hy sinh?
Hôm nay tôi đã nghĩ, không phải họ nói rằng những người có thể chất kém có nhiều khả năng bị quật ngã hay sao? Không phải nói rằng, nếu bạn không được điều trị sớm, bạn có thể dễ dàng bị nặng và gây tử vong sao? Trong trường hợp của những người từ 29 đến hơn 40 tuổi, cả hai tình huống này đều không phải vậy. Tại sao họ không thể vượt quá? Với sự nghi ngờ này, tôi đã hỏi người bạn bác sĩ. Bạn bác sĩ cho biết, vâng, Về cơ bản ,trong số những người già, và những người có tiền sử bệnh lý có thể dễ dàng tử vong. Nhân viên y tế bị nhiễm bệnh, và thực sự có điều kiện chăm sóc y tế tốt nhất. Về lý do tại sao họ vẫn chết, Đó là vấn đề cơ địa mỗi người khác nhau. độ mẫn cảm của mỗi con người khác nhau. Bạn bác sĩ đã không nói rõ hơn, nhưng chỉ nhấn mạnh những gì ông nói trong quá khứ: Virus này thật kỳ lạ. Hôm qua tôi thấy tin tức nói rằng có một cụ già 97 tuổi đã được chữa khỏi và xuất viện. Lúc đó, tôi nghĩ, tỷ lệ tử vong của nhân viên y tế cao như vậy, có thể còn nguyên nhân nào khác hay không?
Hôm nay trong nhóm bạn học, anh tổ trưởng Dương thời đại học của tôi đã khen ngợi tôi và một bạn cùng lớp khác, Lão Hạ. Bởi vì cả hai chúng tôi đều là thành viên trong tổ của anh ấy. Mặc dù Lão Dương lo làm quan ở Kinh thành, anh ấy vẫn còn là đội trưởng ở trong nhóm. Hầu hết các bạn đại học đã nghỉ hưu, và chỉ một số ít vẫn còn làm việc sau những năm sáu mươi. Lão Hạ là một trong số đó. Khi Lão Hạ ghi danh học năm 1978, anh ta chỉ mới mười bảy hoặc mười tám tuổi, với khuôn mặt trẻ con trông giống như mười bốn hoặc mười năm tuổi vậy. Không biết nguyên do gì, mọi người đã gọi anh là Lão Hạ kể từ đó.
Lão Hạ là một người làm truyền thông và đã làm việc trong ngành truyền thông kể từ khi tốt nghiệp. Cho đến bây giờ, anh ấy vẫn chưa về hưu. Lão Hạ cho biết kể từ khi dịch bệnh bùng phát, toàn bộ tờ báo đã bước vào trạng thái thời chiến. Các nhà báo vội vã ra tiền tuyến, bất cứ nơi nào có điểm nóng, họ đều phóng đến nơi đó. Ngoài viết báo, họ còn có nhiệm vụ nắm tình hình trong khu phố,Ông ta quản lý 4 khu phố,Ngoài việc nghiêm phòng cẩn mật, còn giúp đỡ người dân mua thực phẩm và thuốc men, v.v. Trong tất cả các bạn cùng lớp của chúng tôi, Lão Hạ là người duy nhất ở tuyến đầu của dịch bệnh. Anh ấy tự chế nhiễu mình, là đại diện cho Lão Bát Xá đi phục vụ. Lão Bát Xá là một ký túc xá mà chúng tôi từng ở, khi còn học tại trường Đại học Vũ Hán. Có bạn học đề nghị tặng cho anh ta danh hiệu nhân vật cảm động của Lão Bát Xá trong năm nay.
Nói về những người làm truyền thông, theo như tôi biết, có khoảng gần 300 phóng viên đã đến Vũ Hán để đưa tin về dịch bệnh. Kết hợp với các trang web lớn và các phóng viên tự do, tôi e rằng có hơn 300 người đang tác nghiệp. Chính nhờ họ bôn ba khắc nơi, phỏng vấn chuyên sâu và viết lách siêng năng, chúng tôi đã có thể đọc nhiều trang báo sinh động và chuyên sâu mà không cần rời khỏi nhà. Một số phóng viên điều tra đã đặt những câu hỏi hóc búa, cả chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua. Do đó, ngày càng có nhiều vấn đề mấu chốt xuất hiện, và vô số anh hùng và sự kiện đã được biết đến.
Trên thực tế, tại Vũ Hán, nó không giống như trận động đất ở Vấn Xuyên năm xưa. Đây là khu vực dịch bệnh. Bạn thường không biết nguy hiểm ở đâu. Nếu người mà bạn phỏng vấn là một người bị nhiễm bệnh, có thể bạn không biết. Hoặc, như bạn có biết, bạn vẫn phải gặp. Tôi nghe nói nhiều phóng viên còn rất trẻ, rất chuyên nghiệp, không sợ khó khăn và lăn xả. Khi tôi còn trẻ, tôi cũng đã từng làm việc trong đài truyền hình. Tôi thực sự thấu hiểu nổi khổ cực, rắc rối khi đi tác nghiệp. Nhưng mà, hôm nay tôi thấy một bài báo, lời văn khá gay gắt, làm tim tôi đau nhói. Tôi lấy một đoạn trích đưa lên đây để tự mình suy ngẫm. Đoạn văn viết: “rất xem thường các xếp truyền thông ở Hồ Bắc và Vũ Hán. Một số quan chức chắc chắn phải gánh trách nhiệm. Chẳng lẻ các người không hổ thẹn với lòng hay sao? So với sự an toàn của hàng chục triệu người trong tỉnh, sự nghiệp và đặc quyền của các ông có thực sự quan trọng hơn không? Sau khi được đào tạo chuyên nghiệp lâu dài, các ông không biết tác hại của virus này hay sao? Tại sao không dám phản kháng 1 lần thử xem và báo cáo tình hình thực tế? ”
Những từ ngữ này rất đanh thép, nhưng đây là điều đáng để suy ngẫm. Chỉ có điều tác giả nên biết: các xếp truyền thông với kiến thức cơ bản, tiêu chuẩn chuyên nghiệp nhưng tin thần nghề nghiệp có còn hay không? Sao bao năm bào mòn đã gây ra sự mất mát to lớn cho giới truyền thông nhạy bén. Người lùn lôi kéo người cao, Có nhiều người sử dụng phương tiện truyền thông như là nơi làm bàn đạp để hoán đổi vị trí? Tất nhiên, họ sẽ không giúp người dân cầu cứu trong tháng giêng này. Vậy tháng giêng họ làm gì? Mọi người trong giới truyền thông chắc đều biết.Nếu đề cập đến người dân, người dân đối với họ là con số không . Họ chỉ cần có trách nhiệm với cấp trên là đủ, vì vị trí của họ được quyết định bởi cấp trên và không liên quan gì đến người dân.
Mà ở Hồ Bắc hay Vũ Hán, không thiếu những nhà báo chuyên nghiệp dũng cảm, cũng hơi bị nhiều. Chẳng phải là Trương Âu Á đã hét lên là phải thay tướng hay sao? Thật không may, xếp của anh ta lại mẫn cảm câu nói này hơn xa so với con virus nhiều. Họ thường ưu tiên đối phó với những người lên tiềng trước, nhưng tuyệt nhiên lại không màn đến con virus ma quỷ này.
Ngoài các nhân viên y tế,chính những phóng viên này là những người gần gũi nhất với con virus. Các phóng viên có thể không sợ virus, nhưng lại chọn cách im lặng trong thời kỳ đầu của dịch. Đó là một bi kịch. Nói đi thì cũng phải nói lại, giới truyền thông thật đáng thương. Chịu áp lực hai đầu. Cấp trên không muốn họ nói lên sự thật, và người dân lại muốn họ nói lời trung thật. Họ thường không có sự lựa chọn. Thông thường, họ chỉ có thể chọn nghe lời cấp trên. Trong trường hợp này, khi những người dân mắng họ, họ cũng chỉ có thể chịu đựng. Tôi luôn tin rằng ,Chỉ cần tự mình lựa chọn, tự mình phải can đảm chấp nhận kết quả của sự lựa chọn đó.
Hôm nay, dường như trước cửa nhà tôi lại được khử trùng. Ở nhà, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài, tôi thấy tờ thông báo khi tôi đi đổ rác. Vào buổi tối, tôi nhận được một tin nhắn từ quản trị viên Tiểu Châu người phụ trách khu vực này, nói rằng “rau xanh tình thương” được đặt ngay trước cửa nhà tôi. Tôi chạy ra và thấy hai túi lớn “rau xanh Thượng Hải”. Chúng rất tươi và rất bắt mắt. Tôi không biết nđịa phương nào đã tặng nó, nhưng đây chính xác là thứ tôi cần.
24/2/2020(2/2 AL)
Vào ngày 2 tháng 2, lễ”Rồng ngẩng đầu” Cấy xuân có lẻ bắt đầu từ hôm nay? Nhưng năm nay tôi không biết có nông dân nào làm việc trên cánh đồng không. Trời tiếp tục có nắng, rất ấm áp và có cảm giác rằng ánh nắng mặt trời có thể thiêu chết con virus. Cây Hoa hồng trong sân đang đâm chồi nẩy mầm, và tôi hầu như không chăm sóc chúng, nhưng chúng vẫn sinh sôi mạnh mẽ.
Tôi thường ăn “bánh mì nghệ nhân” của chuỗi cửa hàng Thiên Cát. Hôm nay, ông chủ của họ, ông Lục yêu cầu cấp dưới gửi cho tôi một thùng. Tôi không biết làm sao để cảm ơn ổng. Đồng nghiệp Đạo Ba của tôi đang làm trực ban ở trước cửa. Khi trông thấy tôi từ xa, cô ta nói mới trông là đã biết là tôi rồi. Tôi thuộc về top người có sải bước dài, và Đạo Ba luôn đi giày cao gót và đi chậm. Trước đây khi cùng nhau đi công tác, về cơ bản cô ấy không thể theo kịp bước chân của tôi. Đạo Ba giúp tôi xách đồ về nhà và tôi tặng cho cô ta một túi đồ. Chúng tôi thường trao đổi thực phẩm với nhau. Tôi thường tặng trà Thiết Quan Âm mà cô ta yêu thích, và cô ta cũng thường mang những món ăn biếu cho tôi. Việc này đã tiến hành qua bao năm nay đã không còn nhớ nữa. Ngẫu Giáp(Bánh củ sen) và Bánh Trân Châu Nguyên Tử được làm bởi cô ta là món yêu thích của chúng tôi. Lợi thế lớn nhất của việc sống trong Viện Văn học nghệ thuật là bạn không thiếu thức ăn.
Các bạn cùng lớp ở Bắc Kinh đã chuyển tiếp một bản Tiêu lệnh trong nhóm, đó là Lệnh số 18 của Bộ chỉ huy phòng chống dịch bệnh Vũ Hán. Điều gì đã xảy ra? Ngay sau đó, một bạn thạo tin giải thích rằng Lệnh số 17 đã được ban hành trước. và đã phạm một lỗi lầm nghiêm trọng nên phải sửa chữa nó ngay. Lệnh số 18 đã được ban hành để phủ nhận Lệnh số 17. Chuyện xấu truyền ngàn dặm quả không sai. Tôi sớm thấy ông giáo sư trên mạng diễn giải thành ngữ “Sáng lệnh chiều sửa”. Ngay sau đó, ông nói rằng đây không phải là “ Sáng lệnh chiều sửa”, mà là “Sáng lệnh trưa sửa”. Than ôi, người dân cả nước đang hướng về Vũ Hán, và Vũ Hán lại cứ chao đảo như vậy, thực sự là một vấn đề lớn.
Các bác sĩ vẫn đang hết sức cố gắng để cứu chữa những người bệnh nặng ở giai đoạn đầu. Nhưng tỷ lệ tử vong vẫn khá cao. Có thể thấy rằng căn bệnh này đã bước vào giai đoạn nghiêm trọng và thực sự là khá bất trị. Sống chết tuỳ thuộc vào sức đề kháng của mỗi người. hiện nay đã làm khá tốt để không bị chuyển từ bệnh nhẹ sang bệnh nặng . Tôi nghe nói các bệnh nhân trong các bệnh viện dã chiến không muốn xuất viện. Bởi vì bệnh viện dã chiến có không gian rộng và thức ăn tốt, không thiếu những người bạn chơi nhảy hát, trò chuyện và đánh tiến lên. Ngoài ra, mọi thứ đều có người phục vụ, và điều quan trọng là miễn phí hoàn toàn. Hơn xa so với sống cô đơn trong nhà nhiều. Nói ra, như là cười mỉa mai vậy.
Trước mắt việc kiểm soát dịch bệnh và ngăn chặn nó lây lan là điều lớn nhất và là điều khó nhất hiện nay. Mặc cho các lãnh đạo mới của Vũ Hán đã ra lệnh thanh tra từng hộ, nhưng đối mặt với thành phố 9 triệu dân, địa bàn rộng lớn và chúng sinh phức tạp.thanh tra từng hộ quả là rất khó. Nhân viên khu phố với cán bộ cơ sở và thậm chí là giảng viên đại học cần phải là một chọi mười hoặc thậm chí là một chọi trăm hay nghìn, chưa kể đến nguy cơ bị lây nhiễm. Bó tay với người không chịu mở cửa. Không phải lúc nào cũng gọi cảnh sát đến bắt người, và lực lượng cảnh sát cũng rất hạn chế. Ngoài ra, nhân viên khu phố hoặc công chức, đừng nói quần áo bảo hộ, ngay trang bị đủ khẩu trang đã là không dễ. Vài ngày trước, đồng nghiệp gọi cho tôi và hỏi liệu có cách nào lấy cho họ một ít quần áo bảo hộ không. Tôi dò hỏi và biết điều đó thật khó khăn. Bạn có dám tranh giành quần áo bảo hộ với bác sĩ không? Đối mặt với dịch bệnh nghiêm trọng của khu phố, sự an toàn của những nhân viên này rất khó đảm bảo. Sẽ càng tệ hơn nếu họ bị nhiễm bệnh và lây nhiễm cho gia đình của họ? Điều chí mạng là nếu không tìm ra bốn nhóm người đó và cho họ cách ly hoặc điều trị, việc mở cửa Vũ Hán sẽ khó có hy vọng. Vì lý do này, việc kiểm tra từng hộ gia đình để ngăn chặn sự lây lan của dịch bệnh, trong mọi trường hợp, là ưu tiên hàng đầu của Vũ Hán.
Vào buổi trưa, các bạn học từ Bắc Kinh chuyển lời đề nghị của Trương AD khoá 77 của họ. AD nói rằng với số lượng lớn những người nhiễm bệnh không thể xác định được, và việc phòng ngừa và kiểm soát dịch bệnh toàn quốc sẽ gây ra những trở ngại rất lớn.”Sáng nay Tôi đã rất lo lắng khi nghĩ về vấn đề này! Cuối cùng, anh ta đưa ra một đề nghị, hy vọng rằng tôi có thể giúp truyền đạt nó. Tôi nghĩ rằng nó có thể hữu ích sau khi đọc, đăng lại ở đây:
Đề nghị của tôi là: Ở cấp quốc gia, sử dụng ba nhà viễn thông quốc gia lớn (China Telecom, China Mobile và China Unicom) để liên lạc với mọi người dùng điện thoại di động trong nước, đưa ra thông báo và thiết lập cơ chế phản hồi khẩn cấp quốc gia. Mọi người phải trả lời kiểm tra sức khỏe hàng ngày qua hệ thống mã QR y tế, như ở Hàng Châu, Thâm Quyến và những nơi khác trước đây từng làm. Ngoài ba mạng trên, hai mạng thanh toán trực tuyến khác (WeChat Pay và Alipay) cũng cần được thêm vào. 5 mạng cùng vào cuộc, với dân số 1,4 tỷ người trên toàn quốc, được ước tính sẽ chiếm đa số. Những người không có điện thoại di động và Alipay thường không ở những khu vực tập trung dịch bệnh. Người già về cơ bản được gia đình họ chăm sóc và có thể được truyền đạt lại.
Cùng với sự tham gia của flycam DJI của Thâm Quyến và nhiều công ty flycam nổi tiếng khác ( trưng dụng trong tình trạng khẩn cấp), việc kiểm tra UAV tại các khu vực dịch bệnh được thực hiện. Phát sóng, thông báo và giám sát không gian mạng để giảm thiểu việc đưa nhân viên mặt đất đến nơi, tối đa hóa hiệu quả công việc và giải quyết tất cả những người nhiễm bệnh tiềm năng mà chưa xác minh được càng sớm càng tốt. Đây là ưu tiên hàng đầu.
Thông qua hệ thống WeChat ,Alipay việc tìm người còn có một ý nghĩa quan trọng khác. Cùng lúc nó có thể khóa chính xác quỹ đạo hành tung của mọi người trong một khoảng thời gian đáng kể (từ 1 tháng 11 đến nay). Không ai có thể chạy thoát!
Văn bản trên là bản gốc. Tôi đã sao chép nó đầy đủ qua đây. Có hợp lý hay có áp dụng là tùy thuộc vào các chuyên gia để xem xét. Cha của AD là Trương Quang Niên, tác giả của bài « hợp xướng sông Hoàng Hà » (thật trùng hợp, Bác của đồng nghiệp Đạo Ba đã đề cập ở trên lại là người phổ nhạc cho bài‘’hợp xướng sông Hoàng Hà ‘’ này: Xẻng Tinh Hải). Lúc tôi điều hành tạp chí “Người nổi tiếng ngày nay”, tôi đã xuất bản một số trang nhật ký của Lão Trương. Sau đó, cuốn nhật ký được tập hợp và xuất bản, và Lão Trương đã gửi cho tôi một cuốn sách kèm theo một lá thư, trong đó cũng đề cập đến AD với bạn cùng lớp của tôi. Bởi vì địa vị của Lão Trương quá cao và lão ấy là người cùng ngành, tôi cảm thấy không tiện hồi đáp, nên đã không hồi đáp. Lúc đó, tôi còn quá trẻ và rất nghiêm khắc về bản thân. Tôi không cho phép mượn danh nghĩa của tạp chí nổi tiếng để tương tác với những người nổi tiếng ở khắp mọi nơi. Thay vào đó, tôi giữ khoảng cách với những người nổi tiếng nhiều nhất có thể. Nhưng khi tôi nghe tin về cái chết của Lão Trương sau này, tôi cảm thấy rất hối hận và cảm thấy rằng mình quá cố chấp.
Chiều nay, tôi cũng đọc một bài báo của phóng viên tài Chính mới, trong đó chủ yếu nói về cuộc sống của người già trong các viện phúc lợi và viện dưỡng lão trong dịch bệnh. Trên thực tế, ngay cả khi không có dịch bệnh, những người già này đã là những người yếu thế trong số các nhóm yếu thế và đang ở bên lề của bên lề xã hội. Nhiều người nghi ngờ liệu cuộc sống hàng ngày của họ có thể đạt đến mức trung bình hay không. Khi virus lần lươt quật ngã những người khỏe mạnh, tình trạng của họ là không thể tưởng tượng nổi. Trên thực tế, gần mười ngày trước, tôi đã nghe nói rằng nhiều người già trong các Viện phúc lợi đã liên tục chết do nhiễm bệnh. Mặc dù nguồn thông tin là đáng tin cậy, tôi đã không đề cập đến, bởi vì tôi không thể xác nhận thêm. Bởi vì, rất nhiều người đang chờ đợi để mắng tôi, và lưỡi dao sắc lúc nào treo trên đầu. Bây giờ, các phóng viên thực hiện các cuộc điều tra tỷ mỹ hơn, địa điểm, số lượng, tên người và thời gian rõ ràng trên trang báo, ai khác có thể lẩn tránh điều này? “Nước mắt đã khô cạn”, những lời như vậy không còn có thể diễn tả nỗi đau buồn trong lòng chúng ta.
Phóng viên Tài Chính Mới (lòng kính trọng với TA!) Cho biết: Hôm qua, “Một số người thân đã nhận được cuộc gọi từ trung tâm chăm sóc sức khỏe người già, thông báo rằng viện đã cho một số người già ra ngoài để cách ly. ‘Đi đâu cách ly? Có ai chăm sóc không? Tiêu chuẩn nào phù hợp để đi cách ly trị liệu? Những người già còn lại có bị nhiễm bệnh không? Có được phòng dịch tốt không? Kết quả xét nghiệm dịch tể của người già có được thông báo kịp thời không? Viện có thể tiết lộ tình hình thực tế kịp thời không? Chính phủ có thể tăng nhân viên y tế, nhân viên điều dưỡng và các nguồn lực cho viện dưỡng lão không? Các thân nhân như ngồi trên đóng lửa và lo lắng chờ đợi phản hồi. Nhưng tôi nghĩ rằng vì chính phủ đã tiếp quản những người này, mình suy nghĩ sao thì họ cũng suy nghĩ vậy. Đương nhiên, họ sẽ không bỏ qua những vấn đề hiện tại của những người già này.
Nhưng điều tôi muốn nói hơn là: Để kiểm tra tiêu chuẩn văn minh của một quốc gia, đừng bao giờ xem các tòa nhà của bạn cao bao nhiêu, xe của bạn nhanh như thế nào, không để xem vũ khí của bạn lợi hại như thế nào, quân đội của bạn hùng mạnh như thế nào, không phải là công nghệ tiên tiến và nghệ thuật của bạn phát triển như thế nào Không phải là để xem cuộc họp của bạn sang trọng như thế nào, pháo hoa rực rỡ như thế nào, hoặc thậm chí có bao nhiêu du khách của bạn đi ra nước ngoài và mua khắp cả thế giới như thế nào?. Chỉ có một điều để kiểm tra cho bạn: thái độ của bạn đối với những người yếu thế.
Có một điều nữa cần ghi nhớ ngày hôm nay: Weibo của tôi đã được bỏ chặn vài ngày trước. Lúc đầu, tôi không muốn quay lại. Đó cũng là một cảm giác thất vọng. Hơn nữa, có rất nhiều những tên lưu manh ở đó, và các bạn học của tôi cũng khuyên tôi không nên sử dụng Weibo, để không làm đảo lộn tâm trạng của tôi. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, tôi quyết định kích hoạt lại Weibo. Tôi nhớ đã nghe một âm thanh cách đây không lâu, và câu cuối cùng là: “Đừng trao cả thế giới cho những người mà bạn coi thường!” Tương tự, tôi không thể đưa trang Weibo yêu thích của mình cho những người mà tôi coi thường. May mắn thay, Weibo có một hệ thống danh sách đen. Đối với những người từng la mắng tôi, tôi có thể kéo tất cả vào danh sách đen. Danh sách đen là đồ bảo hộ và mặt nạ N95 của tôi để cách ly với virus lưu manh.
25/2/2020(3/2 AL)
Ngày thứ ba của tháng hai.
Thời tiết tốt 1 cách lạ thường, nhiệt độ lên đến gần 20 độ vào buổi trưa? Mở máy sưởi ấm đã cảm thấy nóng. Nhưng vào ban đêm, trời bất chợt đổ mưa, thật bất thường và kỳ lạ. Dù sao, không được ra ngoài nên xem di động như mỗi ngày phải làm bài tập vậy .
Sáng sớm, tôi đã xem vài clip và thực sự muốn nói điều gì đó. Có hai dạng clip một là trường hợp của các loại rau quả được quyên góp từ các tỉnh khác ở Hồ Bắc: chúng bị chặn giữa chừng, hoặc nguyên túi bị ném vào bãi rác, hoặc chúng bị thối trong các nhà kho. Có một số clip như vậy. Một dạng khác là người dân mắng vốn rau quả quá đắt đỏ. Đối với nhiều người, tiền là tối cần thiết. Ngày thường mua thức ăn đã phải suy nghĩ 3 lần mới dám quyết định. Giá của nước tương giảm hai xu, mà những người xếp hàng phải quay đầu. Tại sao? Bởi vì tiền trong túi chỉ đủ để tồn tại, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó. Do đó,vì không thể lựa chọn giữa chất lượng và giá thành, các món rau mua theo nhóm vẫn rất đắt đỏ. Bá tánh không la mới lạ. Hơn nữa, sau rất nhiều ngày phong thành, trong lòng ai cũng đầy bực tức.
Để nói rõ rang hơn, những clip này đều do bạn bè chuyển qua và tôi cũng không thể xác nhận là thật hay giả. Nhưng cho dù thật hay giả, tôi nghĩ rằng số lượng lớn rau xanh được tặng nên có mô hình phân phối hợp lý hơn. Tình hình hiện tại, một mặt, rất khó để phân phối, mặt khác, nó quá đắt để mua chúng. Nó cũng làm tổn thương lòng tốt của người dân ở các tỉnh khác. Thực sự, bộ phận tiếp nhận rau quả nên để tất cả các loại rau được tặng giao cho các siêu thị bởi. Các siêu thị bắt buộc phải bán cho người dân ngang bằng hoặc rẻ hơn, và các khoản giảm giá hoặc quyên góp sẽ tiếp tục được sử dụng để trợ cấp cho việc mua các thức ăn giá rẻ khác. Bằng cách này, mọi người không chỉ có thể mua các món ăn giá rẻ mà còn giúp các thành viên trong cộng đồng giải quyết các vấn đề như di chuyển, phân loại và giao nhận. Tất nhiên, các loại rau xanh mà các đơn vị hoặc cộng đồng đã tự liên hệ được ,họ tự phân phối cho mỗi gia đình, khôn nói trong này. Thời tiết ngày càng nóng và rau quả ngày càng khó bảo quản. Nó tốt hơn cho hiện tại.
Tiếp tục nói về dịch bệnh. Vào buổi sáng, người bạn bác sĩ đã gửi một tin nhắn nói rằng ngoại trừ Vũ Hán, tình hình dịch bệnh ở những nơi khác về cơ bản đã được kiểm soát. Chỉ có dịch bệnh của Vũ Hán vẫn đang lan rộng và không được kiểm soát tốt. Áp lực giường bệnh giảm dần. Tôi không hiểu làm thế nào dịch bệnh tiếp tục lan rộng. Người ta nói rằng Vũ Hán đã bị đóng cửa hơn một tháng và ngay cả khi thời gian cách ly 24 ngày được tính, người bị nhiễm bệnh cũng đã phát bệnh rồi. Mọi người trốn đằng sau cánh cửa đóng kín. Phải có rất ít hoặc thậm chí không có người mới nhiễm bệnh mới đúng. Tại sao có nhiều bệnh nhân mới? Bạn bác sĩ cũng nghi ngờ, nói rằng họ không biết nguyên do tại sao nhiều ca nhiễm mới và nghi nhiễm mới. Đâu là nguồn lây nhiễm. Điều này cần được nghiên cứu. Nguyên nhân của các trường hợp nhiễm mới cần được phân tích, và sau đó các biện pháp phòng ngừa và kiểm soát nên được điều chỉnh và tăng cường. Cần phải nói rằng mặc dù chúng ta đã trả giá rất lớn, nhưng việc cách ly không tốt như chúng ta mong đợi. Người bạn bác sĩ một lần nữa sử dụng từ “kỳ lạ” để mô tả con virus mới này. Và người ta tin rằng nó có thể mất một thời gian để khống chế con virus này, và thời gian dịch bệnh sẽ bị kéo dài.
Dịch bệnh kéo dài có nghĩa là chúng ta phải tiếp tục bị cô lập tại nhà. tôi e rằng không ai biết khoảng bao lâu. Đây là sự cô lập rất khốn tốn. Thậm chí chuyện tiếu lâm cũng không muốn nói nữa. Người Vũ Hán rất khốn khổ. Ban đầu,họ vượt qua giai đoạn khẩn trương và hoảng loạn, theo sau là, một giai đoạn bi thương, đau khổ và bất lực chưa từng xảy ra trong lịch sử. Cho đến nay, mặc dù không còn hoảng loạn và không quá đau buồn nữa, mọi người vẫn chán nản và bất an, chờ đợi vô thời hạn. Thực sự không có cách nào. Ở đây, tôi vẫn phải nói với bản thân và mọi người rằng: Hãy chờ đợi. Không còn cách nào khác. Đã chờ đợi quá lâu và tôi nghĩ số ngày còn lại sẽ không còn dài nữa. WHO đã đến Vũ Hán và cảm ơn người dân Vũ Hán, cho dù lòng biết ơn và lời an ủi này không là gì. Nhưng ít nhất, cả thế giới đều biết rằng chúng ta đang hy sinh vì họ, và chúng ta đang phải khoá mình trong nhà để họ được tự do đi lại. Chúng ta hãy xem lại những bộ phim truyền hình ồn ào một lần nữa, chẳng hạn như “Xuân Quang Xán Lạn Trư bát giới “ hay gì đó. Nếu không thì làm gì bây giờ?
Sáng nay còn một đoạn clip khác của một người phụ nữ khăng khăng đòi ra ngoài mà không đeo khầu trang. Dù bị thuyết phục như thế nào, cô ta vẫn không chịu quay lại và đeo khẩu trang để nói chuyện với những người khác. Thật bất lực khi gặp những người như vậy, cho dù là công chức cơ sở hay nhân viên cộng đồng. Ngoài ra còn có một clip khác, đó là một con phố nhỏ, người qua người lại, các cửa hàng đều mở cửa, náo nhiệt như mọi khi. Người quay video nói trong khi quay: Tự do như vậy, sao giống đang ở Vũ Hán. Những người tôi biết thậm chí có thể nêu tên con đường đó. Có một vài cảnh như vậy, và việc cách ly không mấy có tác dụng. Hầu hết trong số họ nghĩ rằng dịch bệnh không liên quan gì đến họ, nhưng dịch bệnh đang chuyển biến chậm chạp và chúng tôi phải giữ mình trong nhà, có liên quan mật thiết với họ.
Hôm qua, đề xuất của AD đã được đăng lên và nhiều người đã để lại lời nhắn nói rằng điều này quá xâm phạm quyền riêng tư cá nhân và hoàn toàn không thể chấp nhận được. Có nhiều quan điểm như vậy. Tôi đã chuyển quan điểm này cho AD. AD trả lời: “Như thế này. Quỹ đạo của các hoạt động cá nhân ban đầu là quyền riêng tư, nhưng với đỉnh điểm của dịch bệnh và sàng lọc khó khăn, tất cả các phương tiện hiệu quả nên được sử dụng để giúp quản lý trong tình trạng khẩn cấp!”
Trên thực tế, tôi cũng đã nghĩ về vấn đề này khi tôi chuyển tiếp ngày hôm qua. Đặc biệt là sau khi thấy câu cuối cùng của AD “Không ai có thể chạy thoát”, do dự vài giây. Tuy nhiên, tôi vẫn chuyển tiếp. Bởi vì tôi đang ở Vũ Hán. Điều tôi biết là sự sống còn của 9 triệu người quan trọng hơn sự riêng tư. Vấn đề của chúng ta là vấn đề sinh tồn. Sự riêng tư không là gì so với sự sống. Bệnh nhân nằm trên bàn mổ, trước mặt bác sĩ, có lẽ đa số sẽ không lo lắng về quyền riêng tư. Hơn nữa, công nghệ cao có thể mang lại phúc lợi, có thể bắt tà và tất nhiên có thể trừ ác. Bậc thầy về tẩm độc trong tiểu thuyết võ hiệp cũng phải có thuốc giải trong tay. Người Vũ Hán ngày nay, không thể xếp quyền riêng tư lên đầu, mà phải xếp. Quyền sinh tồn lên trên.
Cái chết vẫn đang hát bài tiến quân ca. khi bài hát này kết thúc, chúng tôi mới tìm thuốc giải.
Hôm nay, một bạn học nói trên mạng rằng khi anh ta đi ra ngoài, đứa cháu gái ba tuổi nói, Ông ơi, đừng ra ngoài, bên ngoài có virus. Tôi cũng đã xem một video về một đứa trẻ ba tuổi muốn ra ngoài chơi và hỏi cha nó về chìa khóa cửa, nói rằng nó chỉ muốn đến shop WalMart để xem xem thôi. Tất nhiên, điều tồi tệ là ông nội đã chết và ông không dám ra ngoài, nói rằng có một con virus bên ngoài, và đứa trẻ đã phải ăn bánh quy trong mấyi ngày nay. Ngày càng nhiều, những đứa trẻ bị nhốt không thể ra ngoài, bạn có thể nghĩ xem cách người lớn hù doạ chúng như thế nào. Virus! Virus! Virus trong lòng họ hình dung phải như một ác quỷ. Tôi không biết liệu một trong số họ sẽ không dám ra ngoài khi họ có thể bước ra sau này, chứ đừng nói đến cái bóng này sẽ tồn tại trong trái tim họ bao lâu. Những đứa trẻ yếu đuối này chưa bao giờ phạm sai lầm nào trên thế gian này, nhưng họ phải đồng hành cùng tất cả những người trưởng thành để chịu đựng nỗi đau này. Chiều nay, trên mạng một số đồng nghiệp của chúng tôi đã xem xét kinh nghiệm của họ trước ngày 20 tháng giêng, và la mắng các đầu não tội phạm, làm vậy họ cảm thấy tốt hơn. Tất cả chúng ta đều bị chấn thương. Nhìn lại, chúng ta không phải là những người may mắn, chúng ta chỉ là những người sống sót.
Vào buổi chiều “Tiêu đề hôm nay” có một bài biện luận về Trường giang nhật báo, nhiều khả năng là của “Thế lực đen”. Bài này trích dẫn một phóng viên báo này tấn công và chế giễu giáo sư Đại Kiến Nghiệp và tôi, mắng rằng chúng tôi là đồ”Nói láo”. Tôi sẽ không nói về tâm trí đen tối của “Thế lực đen” này. Tuy nhiên, phóng viên của tờ báo này thực sự quá nhu nhược và thậm chí thiếu hiểu biết và phán đoán cơ bản. Tôi đã không nói một từ nào về nội dung của “Di chúc bảy chữ ngã nghiêng làm mọi người rơi lệ”. chỉ muốn thay đổi tiêu đề thành “Di chúc mười một chữ ngã nghiêng làm mọi người rơi lệ”. Tiêu đề đổi như vậy, sẽ là 1 bài báo tốt. Thậm chí, tôi không nghĩ đó là vấn đề của phóng viên. Theo kinh nghiệm của tôi, nó luôn luôn là của người biên tập phía sau, với đọc giả đó là 1 ý kiến xây dựng, nhưng lại bị vu khống thành người”Nó láo”? Thành thật mà nói, tôi luôn rất ấn tượng tốt với Trường Giang Nhật Báo. Từ khi còn trẻ, tôi cũng đã viết rất nhiều bài cho họ và thậm chí còn hợp tác với báo này. Trong nhiều năm, báo này đã duy trì nhiều phóng viên và biên tập viên chất lượng cao. Họ chuyên nghiệp và bài viết trung thật chưa bao giờ khiến báo này trở nên xấu hổ như ngày hôm nay. Báo này bị lên án là sự lựa chọn của phóng viên báo. Danh tiếng lâu dài của báo cũng bị phá hủy bởi những người viết khoác lác và ngu xuẩn và thể loại “thế lực đen” ở trên. Đây là những gì họ nên suy nghĩ và xem xét lại. Viết đến đây, tôi muốn “phun ra” thêm vài câu nữa. Suy nghĩ lại thôi quên đi, bạn học cũ cũng đang làm trong báo đó, tôi thực ngại làm anh ấy khó xữ.
Một số tin nhắn nhỏ khác được ghi lại ở đây.
1. Đã có 26 nhân viên y tế chết vì COVID-19. Mong họ yên nghỉ. Bây giờ chúng tôi chỉ lo về bản thân và đóng cửa để không để họ hy sinh vô ích.
2. Một giáo sư nói với tôi rằng Tổ chức Y tế Thế giới đã nói ở Bắc Kinh rằng loại thuốc thực sự và hiệu quả duy nhất để điều trị COVID-19 hiện nay là Remdesivir .
3. Khoảng 2 triệu khẩu trang sẽ được đưa vào Vũ Hán từ 10 giờ sáng mỗi ngày, bạn có thể mua với giấy tờ tuỳ thân hoặc đặt mua trực tuyến. Về cách mua hàng, bạn có thể tra
khảo trên mạng.
26/2/2020 (4/2 AL)
Thời tiết âm u, nhưng không lạnh. Sắc xuân tràn đầy ngoài cửa sổ. Dẫn chó con ra ngoài sân vườn, cả tháng nay nó không được tắm rồi nên đã bốc mùi hôi, nhưng cái vòi nước trong bồm tắm chó đã hư, không thể mở nước. Cửa hàng thú cưng lại chưa mở cửa. Đó là một vấn đề nhức óc, và tôi đã phải suy nghĩ về nó trong hai ngày nay.
Người bạn bác sĩ tiếp tục gửi cho tôi tin nhắn để thông báo về tình hình dịch bệnh. Dựa trên quan điểm của bạn tôi, cộng với nhận thức và hiểu biết của tôi, tôi đã sắp xếp sáu điểm sau đây.
Thứ nhất, số bệnh nhân đã được chữa khỏi xuất viện ở Vũ Hán tiếp tục tăng. Rõ ràng, tỷ lệ chữa khỏi rất cao nếu không tiến triển đến trường hợp nặng hơn. Hôm qua, Bạn cùng lớp của tôi cũng đã được xuất viện và đang cách ly 14 ngày trong trạm xá. Rõ rang cô ta cảm thấy nhẹ nhõm.
Thứ hai, số người chết đã giảm đáng kể. Đây là tin đặc biệt tốt. Mạng sống là quí nhất. Hiện giờ ,tôi rất sợ nghe những tin báo chết chóc, nhưng nó cứ đến. Vào giữa khuya hôm qua, một bạn nhỏ của tôi nói với tôi rằng cậu của cô ấy vừa mới qua đời. Trước đó, mợ của cô ấy cũng đã đi trước 1 bước. Lại là 2 mạng người trong 1 gia đình. Cô ấy từng sống đối diện nhà tôi. Tôi trông cô ấy lớn lên từ nhỏ. Cô ấy nói rằng đêm ba mươi, hai người già vì không có phương tiện xa cộ, đã lê bước đến bệnh viện để khám bệnh. Nghĩ đến cảnh đó thực sự rất đau lòng. Lúc đó, cô ấy đã không dám nói cho mẹ cô ấy biết, nói rằng mối quan hệ giữa mẹ và cậu đặc biệt tốt và cô không biết phải nói như thế nào. Than ôi, liên tiếp nghe nhiều loại thông tin này, trên thực tế, tôi đã không còn khả năng an ủi mọi người. Các bác sĩ đã rất khổ cực rồi. Họ đã làm việc rất chăm chỉ và rất cố gắng, nhưng chúng tôi vẫn phải cầu cạnh cầu họ tiếp tục nỗ lực và cố gắng, để ít người đau khổ hơn trên thế gian này.
Thứ ba, trong tuần nay, số ca nhiễm mới và nghi nhiễm đã tiếp tục dao động trong biên độ thấp. Tôi đã kiểm tra, và ca mới nhiễm được xác nhận ở Vũ Hán ngày hôm qua là 401 ca. Tổng số người nhiễm mới ở Tỉnh Hồ Bắc không tính Vũ Hán thậm chí còn ít hơn 40 ca. Chỉ có 10 bệnh nhân mới trên toàn quốc ngoài Tỉnh Hồ Bắc. Nói cách khác, bây giờ dịch bệnh đang được kiểm soát ở khắp mọi nơi, ngoại trừ Vũ Hán. Đây là điều mà luôn làm tôi khó hiểu. Kể từ khi thành phố bị đóng cửa, hầu hết người dân đã không rời khỏi nhà trong một tháng. Rất nhiều bệnh nhân mới ở đâu ra? Tôi đã tìm đến một người bạn bác sĩ khác để thảo luận về vấn đề này. Cô ấy cho rằng gốc chết vẫn còn rất nhiều. Thí dụ, bạn không thể ngờ rằng các nhà tù sẽ lây nhiễm rất nhiều người cùng một lúc, bạn cũng không nghĩ rằng rất nhiều người già trong các nhà phúc lợi bị nhiễm bệnh. Điều này đã không được tiên liệu trước đây. Những nơi này cũng có số nhân viên, và họ thường về nhà. Lại có bao nhiêu ca tiếp xúc gần nữa? Đây có lẽ là nguồn lây nhiễm. Ngoài ra, vẫn còn một số người vô gia cư. Không ai biết có bao nhiêu người trong số họ bị nhiễm. Trong 1 hoán vị, thực sự có nhiều người ở bên rìa xã hội, vẫn không ít. Ngoài ra, một số người già đã bị nhiễm bệnh. Vì đây không phải là trường hợp nghiêm trọng, không thể vào bệnh viện dã chiến (có yêu cầu về độ tuổi) và bệnh viện khác cũng không thể vào được. Điều là vấn đề. Điều duy nhất may mắn là những bệnh nhân mới hầu hết bị nhẹ và có tỷ lệ chữa khỏi cao.
Thứ tư, áp lực lên giường bệnh viện đã giảm bớt. Liên quan đến câu hỏi về người già không thể nhập viện, người bạn bác sĩ nói rằng người già hiện có thể được đưa vào bệnh viện nếu bệnh nhẹ. Trên thực tế, từ các kênh khác, tôi cũng biết rằng một số bệnh nhân và gia đình của họ rất kén chọn bệnh viện và phải nhập viện theo bệnh viện mà họ chọn. Nếu không vào được nơi đó thì sẽ không đi chổ khác. Tôi nghĩ, bệnh viêm phổi mới, pháp đồ điều trị tại các bệnh viện đều tương đối giống nhau? Nhập viện trước đã, điều trị rồi tính sau, là lựa chọn sáng suốt nhất. Trì hoãn đến bệnh nặng hơn để chờ đợi đến một chiếc giường trong bệnh viện bạn muốn, lúc đó mạng sống còn được bảo đảm không? Vì vậy, tôi muốn nói với những người kén chọn bệnh viện, bất kể bệnh viện nào, nhập viện trước, bảo mệnh là chính.
Thứ năm, dịch bệnh ở Vũ Hán vẫn chưa được kiểm soát (nhưng một số người không đồng ý với quan điểm của bác sĩ và cho rằng nó đã được kiểm soát. Và bác sĩ phản bác, vậy mỗi ngày hàng trăm ca nhiễm mới từ đâu đến?). Cho đến bây giờ, việc thực hiện đã khó đạt được. Bạn ấy nói rằng sau khi thành phố Hoàng Cương bãi nhiệm một số quan chức, đã đưa ra các biện pháp phòng ngừa và tăng cường kiểm soát đáng kể. Hoàng Cương có dân số đông và nghèo, lại gần với Vũ Hán và có sự trao đổi nhân sự chặt chẽ. Họ có thể nhanh chóng kiểm soát dịch bệnh, và họ thực sự đang làm rất tốt. Đội cứu hộ quốc gia đến Hoàng Cương nay đã triệt thoái đến khu suối nước nóng Bao ôn ở La Điền để nghỉ dưỡng. Trên thực tế, đó là một tuyên bố chiến thắng chống lại bệnh dịch. Tôi nhớ rằng sáng nay, một người bạn cũng đã gửi tin nhắn, nói rằng Lưu Tuyết Vinh có “năm nhất”: cách chức sớm nhất Chủ tịch ủy ban y tế thành phố , đóng cửa sớm nhất các khu phố, làng xã và các con đường; Điều tra sớm nhất để phát hiện người bị sốt toàn thành phố. Dùng xe cảnh sát sớm nhất mở đường hổ trợ cho các nhóm cứu hộ và vật tư cứu hộ! Đưa đội cứu hộ sớm nhất đi nghỉ dưỡng tại khách sạn khu suối nước nóng Bao Ôn ở La Điền. Tên Lưu Tuyết Vinh rất quen thuộc, nhưng tôi quên mất anh ta là ai. Lướt 1 chút trên Baidu biết rằng ông đang là bí thư đảng uỷ thành phố Hoàng Cương và tốt nghiệp Khoa điện công trình của Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Trung.
Thứ sáu, việc Vũ Hán đóng cửa thành phố trong một thời gian dài như vậy đã mang lại sự bất tiện lớn cho cuộc sống của người dân và sự chịu đựng đã đạt đến mức giới hạn. Nhưng lại không đạt được kết quả mong muốn. Nó cần được phản ánh ngay lập tức: Truy tìm xem làm thế nào hơn 300 ca mới và hai ba trăm ca nghi nhiễm mỗi ngày. Trong hơn một tháng, họ không phải là những bệnh nhân tiềm ẩn trước đây mà là những ca nhiễm mới. Hàng trăm người không phải là chuyện nhỏ mỗi ngày, và nên phải được đánh giá cao hơn! Sự cách ly lâu dài trên toàn thành chắc chắn sẽ không thể được, sẽ gây ra những vấn đề nghiêm trọng khác. Bây giờ phải tìm ra nguyên nhân lây lan mới và cô lập chính xác! Cô lập bốn nhóm người thì những người bên ngoài sẽ an toàn và dần dần có thể khôi phục trật tự xã hội bình thường. Nội dung này về cơ bản là nguyên văn của người bạn bác sĩ.
Thứ bảy, đợt đầu tiên của các đội cứu hộ quốc gia đã chiến đấu hết mình trong một tháng trời, đạt đến giới hạn về thể chất và tinh thần và cần phải được nghỉ dưỡng khẩn cấp. Và đất nước không thể gửi thêm 30.000 người đến để thay thế! Sẽ rất nguy hiểm nếu không kiểm soát nó nhanh nhất. Đây là những gì bạn bác sĩ nói.
Hôm nay, tôi thấy một bài phỏng vấn khá tốt. Đó là cuộc đối thoại giữa một phóng viên Tờ “ Kinh Tài” và Giáo sư Vương Lập Minh của Đại học Chiết Giang. Nhiều ý kiến của giáo sư Vương rất rõ ràng, hợp lý và dễ hiểu. Tôi lấy một vài đoạn và đặt chúng ở đây:
1. Là một nhà khoa học, tôi nghĩ rằng sự phổ biến của thuyết âm mưu có thể trở thành một trạng thái bình thường trong thế giới loài người. Thế giới hiện đại ngày càng trở nên phức tạp hơn, và khoa học và công nghệ ngày càng trở nên vượt ngưỡng và không phổ biến. Nó không còn đủ để cung cấp một điểm tựa quyết định cho những người bình thường sống trong thế giới hiện đại phức tạp này.
2. Kể từ thời Khai sáng, con người luôn cảm thấy rằng mọi thứ đều có thể được giải thích trong một khuôn khổ mà con người biết đến. Đây chắc chắn là một chiến thắng của trí tuệ con người, nhưng trên nhiều phương diện, nó cũng là một loại kiêu ngạo của con người.
3. Để kiểm soát khủng hoảng sức khỏe cộng đồng, trước tiên chúng ta phải tôn trọng các nhà khoa học và chuyên gia và chúng ta không thể thay thế hướng dẫn chuyên môn của các chuyên gia bằng các nhiệm vụ chính trị.
4. Tôi nhấn mạnh một lần nữa rằng chắc chắn việc tập trung các nguồn lực quốc gia và nỗ lực khắc phục khó khăn trong dịch bệnh là một điều tốt. Tuy nhiên, Trong thời gian đầu để thấu hiểu vấn đề,Trong quá trình chiến đấu bệnh dịch, và trong thời gian điều chỉnh và xác định mục đích cuối cùng, chúng ta phải tôn trọng các quy luật khoa học. “Bất cứ giá nào” về cơ bản không phải là một quyết định khoa học.
5. Tôi nghĩ rằng trong giai đoạn dịch bệnh phát triển này, điều chúng tôi đặc biệt cần là các nhà dịch tễ học giúp phân tích các đặc tính của con virus mới này và sự tương đồng và khác biệt với các con virus khác, và sau đó đánh giá một cách khoa học về hướng đi của nó, và sau đó Điều chỉnh các biện pháp phòng ngừa và kiểm soát nó trong tương lai. Chúng ta không nên và không thể chỉ đặt mục tiêu kiểm soát dịch bệnh bằng cách vỗ đầu.
6. Dịch bệnh mới đã phát triển cho đến hiện tại, hàng vạn người đã bị nhiễm và hàng ngàn người đã chết, điều này cũng có thể đi kèm với thiệt hại kinh tế hàng nghìn tỷ nhân dân tệ. Nhưng chúng tôi không thấy bất kỳ bên nào có trách nhiệm liên đới ra nhận trách nhiệm, hoặc ít nhất là nhận chút trách nhiệm và xin lỗi người dân. Dường như không ai phải chịu trách nhiệm. Trong cuộc chiến này , chúng ta cần tăng cường sĩ khí, chúng ta cần “năng lượng tích cực” và chúng ta không muốn nhìn thấy tiêu cực, điều này hoàn toàn đúng. Nhưng chúng ta không quên về trách nhiệm và cải tiến thể chế .
Hôm nay, một bạn học đã để lại lời nhắn cho tôi, hy vọng rằng tôi có thể trả lời một bài đăng trên mạng, nghĩa là đừng để chồng của Bác sĩ Hạ Tư Tư, vị bác sĩ đã hy sinh mấy hôm trước, trở lại chiến tuyến. Người bạn cùng lớp nói: “Đây là một lời kêu gọi rất nhân đạo như phim‘Giải cứu binh nhì Ryan’ vậy. Ai đó đề nghị chúng ta cũng nên thiết lập một” Đạo luật Sullivan “tương tự. Nếu nó có thể được viết trong nhật ký, nó có thể tránh được sự hy sinh củng lúc trên chiến tuyến. Gia đình của nhân viên y tế. ”
Lòng tốt của mọi người là điều dễ hiểu. Nhưng tôi không đồng ý với lời kêu gọi này. Đầu tiên, nếu muốn ra chiến tuyến, bạn nên tôn trọng mong muốn riêng của chồng cô ta, thứ hai, Hạ Tư Tư bị nhiễm bệnh ở giai đoạn đầu. Vào thời điểm đó, các nhân viên y tế không biết rằng bệnh virus mới có thể truyền từ người sang người. , Dụng cụ bảo hộ cũng rất kém. Bây giờ thì khác. Nhân viên y tế có đầy đủ thiết bị bảo hộ và khả năng nhiễm bệnh là rất ít. Thứ ba, bệnh viện là tuyến đầu. Nhưng không phải tất cả các công việc ở đó đòi hỏi phải tiếp xúc trực tiếp với bệnh nhân. Vì vậy, tôi nghĩ rằng chồng của Hạ Tư Tư đi làm hoặc nghỉ ngơi như anh ấy từng làm mỗi khi, có lẽ đó là điều tốt nhất cho anh ấy.
Phần 1: https://www.facebook.com/khang.phuc.7121/posts/2539114033042807
Phần 2: https://www.facebook.com/khang.phuc.7121/posts/2548885298732347
Phần 3: https://www.facebook.com/khang.phuc.7121/posts/2552362868384590