Tuesday, October 22, 2024
HomeBLOGMÙI QUÊ

MÙI QUÊ

Mới đó mà cũng đã 3 năm rồi.
Bữa đó, tôi về quê 4 ngày thì 1 ngày trời nắng, 1 ngày trời uơng uơng nửa nắng nửa mưa và 2 ngày trời mưa tầm tã. Mưa miền Trung cứ dầm dề dai dẳng suốt cả ngày không ngớt.
Đêm đầu tiên, đang mê mang giấc ngủ, Má đập đập vai: “Tâm, gì mà la giữ vậy con?” Tôi trở mình lăn ra khỏi giấc mơ. Hồi chiều ra thăm Nội, Nội ở ngoài vườn chổ đám cây ổi. Cái vườn ổi mà khi xưa tôi thường hay vắt vẻo ngồi trên cháng ba của cây ổi xá lị, miệng nhuồm nhoàm nhai ổi. Nội sợ tôi trèo cây té nên làm cho tôi cái cù ngoèo để hái và cấm tôi trèo cây…… Trong giấc mơ tôi thấy Nội về, mừng quá tôi hét lên “Nội. Nội!” rồi Má kêu tôi dậy …….

Thời gian ở quê đi thật chậm. Khi ánh lê minh vừa rãi sắc lên cánh đồng trước ngỏ, tôi choàng dậy bước ra sân. Cây Mãng Thu Hồng Nội trồng ở góc sân giờ vẫn còn đứng đó, khoe sắc đỏ. Bờ tường thành bao quanh sân nhà giờ cũng bạc màu rêu phủ, nhấp nhố những vạt rêu đuôi gà. Những cọng rêu đuôi gà trên bức tường thành này cũng là một thời say mê, rộn rã nhổ rêu chơi đá gà trong vùng trời xưa cũ của tôi và những anh chị họ trong những dịp giổ, tết. Tiếng còi tàu vọng tới, con tàu xình xịch lướt qua cánh đồng lúa xanh um trước mặt. Tiếng còi tàu là thứ âm thanh bám vào trí nhớ tuổi thơ tôi nhiều nhất.

Tôi che dù thả bộ ra chợ. Chợ quê những ngày giáp tết ướt sũng trong màng mưa dai dẳng.
Tôi đi thẳng vào quầy rau, hít căng lồng ngực mùi rau quế,rau é, rau hành, rau ngò …… đủ thứ mùi rau sống quện lại. Tôi mê mùi rau lắm! Chợ quê nhỏ xíu. Nguời quê rất hiền lành và chân chất dể thương! Vài người nhận ra tôi, “cái con bé T cháu ông ….. đây mà …… “

Hình như hầu hết dân trong vùng đều biết Nội tôi mặc dầu Nội đã đi về miền xa lắc cũng 10 năm rồi. Mưa vẫn mãi miết rơi. Nước đọng thành từng vũng. Mùi nước mưa lưu cửu, mùi rác đọng lâu ngày dưới cống, mùi rau củ quả ở các quầy hàng, mùi tôm mùi cá, mùi bánh mỳ thịt nướng lò than ở đầu chợ bay lại…. tất cả hoà quện lại thành một thứ mùi nồng nàn ấm áp thân thương như một thứ nhựa loãng kết dính vào nhau không thể tách ra được. Tôi gọi đó là Mùi Quê! Ai đi xa mà không nhớ Mùi Quê, cái mùi nằm hoài trong ký ức của một thời đã cũ.
Tôi đi loanh quanh thăm những người quen lối xóm. Người xưa giờ rất già và cảnh xưa giờ rất cũ. Chẳng trách gì thời gian. Bởi đó là quy luật! Còn vài ngày nữa là đến tết, hầu hết sân nhà ai cũng có vài chậu hoa vạn thọ. Sân nhà tôi cũng vậy, vừa về tới nhà là Má đã cho người đi mua 2 chậu hoa vạn thọ về chưng trước sân. Ngày xưa Nội rất thích hoa vạn thọ.
Buổi sáng tôi đi, mưa nặng hạt. Dưới làn mưa trắng xoá, cánh cổng đứng bơ vơ không có dáng Nội tựa vào. Tôi yêu miền quê bởi vì tôi thuơng Nội. Nội là cả một bầu trời thương nhớ!

PS. Cali mấy ngày nay mưa rả rích!

RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular