Khoảng hơn 25 năm trước, vào một buổi chiều mưa, mưa không lớn nhưng đủ làm cho vùng bán cao nguyên Long khánh u ám như người đàn ông sau cuộc tình tan vỡ. Trong buổi chiều ấy thi sĩ Nguyễn Đăng Hà và Ngọc Thùy Giang xuất hiện trước căn hộ tập thể giáo viên nhỏ bé tồi tàn của tôi.
Trên tay Nguyễn Đăng Hà ôm tập bản thảo rách mướp tả tơi như vóc dáng tàn tạ của anh. Hai thi nhân đã ở nhà tôi một tuần, vợ tôi luồn cửa sau vay tiền hàng xóm hầu cơm rượu hai người bạn của chồng!
Khi chia tay Hà chắp hai tay xá vợ tôi hai xá vì đã dũng cảm lấy chồng nghèo mà còn vui vẻ hầu những thi nhân nghèo của chồng.
Vài năm sau, nhờ chút may mắn đời tôi sang trang mới, thi sĩ Nguyễn Đăng Hà vẫn vậy: Nghèo khổ, muộn phiền!
Năm 2007 chỉ 3 năm sau khi vợ mất, anh cũng theo chị về nơi suối vàng, thấm thoát anh mất đã hơn 10 năm.
Thi sĩ Nguyễn Đăng Hà là một trong ba nhân tài của Trường trung học Ngô Quyền trước năm 1975 đó là: Thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên, văn sĩ Nguyễn Thái Hải (Khôi Vũ) và Nguyễn Đăng Hà. Họ được biết đến khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Nhưng anh không may mắn như hai người bạn cả đời lẫn trong thơ.
Ngay trước khi nhắm mắt lìa đời anh cũng chưa in được tập thơ, mãi đến ngày mãn tang anh bạn bè văn nghệ Đồng Nai mới gom góp in tập thơ : Đốt đời mưa sa. Tập thơ chưa đầy đủ sáng tác của anh, nhưng đó là tấm lòng.
Nhớ anh! xin giới thiệu cùng bạn bè vài bài thơ của Nguyễn Đăng Hà:
Thơ Nguyễn Đăng Hà
Chiều qua phố cũ
Chiều xưa tôi chở em về
Xe leo dốc ngược gió ghì thân xương
Em ngồi khép vạt áo hương
Tôi cong lưng đạp quên luôn đất trời
Sá gì mấy hạt mưa rơi
Mà em giục giã cho tôi càu nhàu
Chiều nay tôi chở mối sầu
Xe tuôn dốc lạnh tình đau phố dài
Mưa vừa đủ ướt đôi vai
Lòng hiu hắt cũng run vài ba cơn
Em ngồi đâu giữa nhớ thương
Áo xưa còn giữ nguyên hương thuở nào?
Thì thôi mình đã xa nhau
Thì thôi tình đã chiêm bao mất rồi!
Trong Mưa Chiều
Tôi về phố rộng cơn mưa
Sầu lên ngút mắt, tình vừa quạnh hiu
Mím môi hồn lạnh như chiều
Ai đem lửa sưởi những điều buồn xưa!
Nụ hôn xa
Khi không chạnh nhớ chiều xuân cũ
Em áo hồng hương đứng trước nhà
Môi khép chỉ chờ hôn hé nụ
Ta về chẳng kịp nụ hôn xa!
Đành mỗi chiều xuân ngồi nhấp rượu
Thơ tình ta đọc với ta thôi
Dám đâu gởi đến miền Tây Mỹ
Sợ lạc hồn ta giữa xứ người
Sợ cả môi em mùa tuyết lạnh
Mím rồi, không mở dẫu xuân sang
Thì thôi ta cúi hôn vào bóng
Để nhớ xuân xưa trễ hẹn tình
Riêng em! Texsa đừng mong nữa
Những cánh mai vàng rụng xuống vai!
Mai một thời xưa già nỗi nhớ
Ngậm ngùi giấu nụ giữa tàn phai
(Bài viết 2017 đã đăng báo Phụ nữ TPTPHCM
https://www.facebook.com/photo/?fbid=9770470539637655&set=a.326746534010150