Biển đảo bị xâm chiếm.
Phải thay đổi đường bay.
Không dám bay ra biển.
Sao đến nông nổi này?
Ừ thì thế mình yếu.
Nhịn đi cho nó yên.
Vậy thì sao cứ nói
Ta giữ vững chủ quyền?
Hàng ngày đài và báo
Đưa tin bọn giặc Tàu
Húc thuyền rồi cướp cá.
Thế bộ đội ta đâu?
Ừ thì ta kiềm chế,
Chắc lý do có nhiều.
Nhưng sao cứ nhắc mãi
Những câu ấy giáo điều.
Rằng bách chiến bách thắng,
Rằng một lòng vì dân.
Sao không thấy bộ đội
Đúng vào lúc dân cần?
Thà rằng cứ nói thẳng,
Bộc toạc hết lý do,
Rồi xin dân thông cảm,
Để dân biết mà lo.
*
NGHĨ GÌ NÓI ẤY
Tôi nghĩ không có chuyện
Các lãnh đạo nước ta
Dám bán rẻ Tổ Quốc
Cho ông bạn Trung Hoa.
Đó là tội khủng khiếp
Sẽ muôn đời lưu danh.
Không ai đủ lớn mật
Tự chuốc nó vào mình.
Chính trị phức tạp lắm,
Nhất là với thằng Tàu.
Lãnh đạo ta, hy vọng,
Không phải loại ngu lâu.
Ta có thể biết một
Mà không biết hai ba.
Nhiều cái ta chưa biết
Vì bí mật quốc gia.
Sau cái nhún nhường quá,
Đôi lúc tưởng là hèn,
Có thể là sách lược
Để giữ nước bình yên.
Chỉ mong các vị ấy
Luôn cảnh giác đề phòng
Cho trường hợp xấu nhất,
Đặc biệt với Biển Đông.
Phần ta, nói cứ nói,
Phê bình cứ phê bình,
Miễn là nói xây dựng,
Khách quan và có tình.
PS
Vừa ngủ một giấc dậy,
Một giấc dài và say.
Với đầu óc tỉnh táo,
Tôi chợt nghĩ thế này:
Đất nước đang gặp khó.
Đúng thế, cả chuyện tiền.
Nhưng phải chăng đến mức
Tất cả toàn màu đen?
An ninh vẫn ổn định.
Kinh tế tiến đều đều.
Dân có ăn, có mặc,
Sướng hơn xưa rất nhiều.
Vậy sao buồn thế nhỉ,
Hay mình lại say buồn,
Say suy nghĩ tiêu cực,
Say cả viết châm ngôn?
Tôi nghĩ như thế đấy,
Và thầm tự nhắc mình
Tu khẩu, tu câu chữ
Kẻo rơi vào vô minh.
—————-