Kẻ thù không truyền kiếp,
Bạn cũng chẳng muôn đời.
Cả ở cấp nhà nước,
Cả ở cấp con người.
Cả thù và cả bạn
Cũng có thể đổi thay.
Vậy thì rất mong bác
Cân nhắc kỹ điều này.
Trung Quốc, chung lý tưởng,
Được coi là “bạn vàng”.
Thằng ấy xấu hay tôt,
Thì nay đã rõ ràng.
Thằng Mỹ, cựu thù đấy,
Thế mà giờ bênh ta.
Duy nhất chỉ mình hắn,
Vụ Tư Chính vừa qua.
Bác, giáo sư, tiến sĩ,
Chắc thông minh có thừa
Để hiểu rõ sai đúng,
Bây giờ và ngày xưa.
Mọi cái có thời điểm.
Cơ hội cũng không nhiều.
Sắp tới bác đi Mỹ
Mong bác bỏ giáo điều
Để làm bạn với Mỹ
Và các nước văn minh.
Chứ vừa rồi, bác biết,
Đảng cô đơn một mình.
Không còn phù hợp nữa
Nền ngoại giao đu dây.
Bạn thù phải minh bạch,
Đặc biệt thời ngày nay.
Nhân tiện xin gửi bác
Một bài thơ ngụ ngôn
Viết hai nghìn năm trước
Nhưng giá trị vẫn còn.
*
KHÔNG THUỘC PHE NÀO
Trong rừng rậm ngày ấy
Có một mối bất hòa
Giữa loài chim và thú.
Chiến tranh sắp xẩy ra.
Dơi, một loài đặc biệt,
Là thú nhưng biết bay.
Theo chim hay theo thú?
Do dự mãi điều này.
Đoàn quân chim tập trận.
Họ mời Dơi tham gia.
“Xin lỗi, tôi là thú.”
Dơi nói, rồi lui ra.
Thủ lĩnh các loài thú
Đến mời Dơi mấy lần.
“Tôi là chim,” Dơi nói,
“Nên không thể đầu quân.
Thật may, cùng nhân nhượng,
Hai bên không đánh nhau.
Dơi tìm chim nhập bọn,
Nhưng bầy chim lắc đầu.
Nó tìm đến loài thú,
Loài thú xua đi ngay
Bây giờ thì nó hiểu
Vì sao lại thế này.
*
Không bao giờ có bạn
Những người không theo ai,
Nửa bên này, bên nọ,
Nửa chân trong, chân ngoài.
Họ, những người ba phải,
Luôn nghĩ mình thông minh,
Đứng lấp lửng ở giữa,
Mong kiếm lợi cho mình.