Sáng nay, 4-5-2014, đi ăn sáng một mình, gặp bác Trần Tiến. Bác lẳng lặng trả tiền cho cả hai rồi rủ mình sang một quán cafe đầu đường Lương Hữu Khánh. Gọi cafe xong, bác ấy hỏi: “Thật lòng thì Đức nghĩ thế nào về ngày 30-4?”. Thấy tôi chỉ cười, bác kể tiếp: “Năm 18 tuổi tớ viết Cô Gái Sầm Nưa; năm 20 tuổi (1967), vừa viết xong bài Thanh Niên Ra Tiền Tuyến thì có hai nhà văn đàn anh, Châu Diên (Phạm Toàn) và Nguyễn Xuân Khánh, nói: Cuộc chiến này sai mẹ nó rồi mày ạ. Câu nói có làm tớ suy nghĩ nhưng, tớ là đứa rất dễ bị chính trị nó dẫn dắt, vẫn thấy cái hào hùng ở cuộc chiến tranh ấy. Sau 30-4, vào đây, trong ba năm đầu, tớ đọc hơn 200 cuốn sách chọn lọc, sách của một thế giới khác với thế giới nuôi dạy tớ, và có cảm giác chính tớ được giải phóng. Cách đây không lâu tớ nói trên tivi: Thế hệ trẻ cứ sống, không phải cám ơn chúng tôi, vì chúng tôi chiến đấu cho sự hào hùng của chính mình và, thực ra còn là để giải phóng chính mình (vế sau không có trên tivi). Thế mà có nhiều người phản đối đấy”. Cafe xong, bác Tiến lại cầm bịch hạt bí đi bộ về phía bệnh viện Từ Dũ. Lững thững. Một mình.
Nhạc sĩ Trần Tiến :”…Chúng tôi chiến đấu cho sự hào hùng của chính mình và, thực ra còn là để giải phóng chính mình”
RELATED ARTICLES