– Trại vừa xây xong cái nhà thăm gặp, bên trong còn thiếu đồ nội thất, nếu anh đầu tư vào đó tôi có thể bố trí anh quản lý nhà thăm gặp. Anh cũng có khả năng để tiếp và giải thích các quy định của trại với gia đình phạm nhân…
Thắng hứa hẹn nhiều và bảo tôi cứ yên tâm về nghỉ, chưa đi làm. Bên ngoài, thấp thoáng mấy cái áo tù lượn qua lại chỗ tôi và Thắng nói chuyện, chắc họ quan tâm, nhà hội trường không có tường, chỉ có lan can hai bên và thưng bằng tôn ở hai đầu hồi, nên họ nghe được hết.
*****
Tiếng kẻng vang lên, tù từ các phòng giam túa ra, có ngưới từ các phòng khác trở về xếp hàng trước của buồng giam của mình.
Một quản giáo và hai tự quản đi theo mang sổ sách điểm số tù, trước khi vào phòng giam. Tất cả tù nhân đều phải sắp hàng một, ngay trước cửa buồng.
Người tù trước xướng lên “một”, người tù sau xướng lên con số kế tiếp, cho đến người cuối cùng. Khi kiểm tra xong, bắt đầu vào buồng, tay tự quản lại đếm từng người như đếm vịt vào chuồng. 96 người là tổng số tù nhân của buồng 11.
Tại sao họ có thể nhốt một lượng người lớn như vậy trong cái buồng giam này? Thật ngớ ngẩn, khi tôi tự đặt câu hỏi cho mình…
Khi cánh cửa buồng giam đóng lại, tù nhân tụ tập lại thành từng nhóm ăn uống và nói chuyện, có người chuẩn bị chỗ ngủ, những chiếc chiếu bị cắt nhỏ chỉ còn 30 cm, hai bên được viền bằng vải áo tù được trải sát nhau, nằm nghiêng xếp lớp như cá mòi. Nhiều người nằm trên lối đi ẩm ướt giữa hai sàn ngủ, có những người mắc võng trên lan can giữa hai sàn ở tầng trên.
Hơi người nóng hầm hập cùng với mùi phân và nước tiểu nồng nặc trong buồng giam. Những người ở sàn dưới lại có cách nằm lạ hơn, họ bắt cặp với nhau, một người mắc võng nằm ở trên và một người nằm chiếu ở dưới, nằm như vậy thì người nằm dưới được rộng hơn một chút nhưng cũng có lúc dây võng tụt, đứt, người trên ngồi xuống bụng người bên dưới…
TRỞ MẶT VÀ LẬT BÀI NGỬA
Từ hôm vào trại đến nay đã bốn ngày, trại chưa phân công tôi về đội nào cụ thể.
Trưa nay, lúc đóng cửa buồng giam, Hải Cao – người tôi đã mô tả phần trên – mang chìa khoá xuống mở cửa kêu tôi ra ngoài. Hải đưa tôi lên phòng tự quản ăn cơm với mấy người khác trong nhóm tự quản.
Bữa nay có cá và thịt vịt. Tôi lấy làm lạ, cơm tù mà thấy tươm tất quá!
Hải Cao không lấy cơm nhà bếp mà có bếp riêng để nấu phía sau nhà tự quản. Anh ta nói tôi muốn tắm cứ lên đây có nước đầy đủ và sạch.
Trong bữa ăn, mấy anh tù “trật tự” cũng hỏi thăm về gia cảnh và án của tôi. Tôi vẫn chưa nói cho họ biết thực ra tôi là tù chính trị, không phải tù kinh tế như họ tưởng.
Mấy ngày vừa qua, từ cách tiếp đón của họ và cũng có mấy tù nhân có vẻ sành sỏi gặp tôi gợi ý sẽ giới thiệu tôi với “thầy” của họ quen biết để bố trí cho tôi một công việc nhẹ nhàng hơn. Tôi hiểu rằng cái bản án có mấy căn nhà cho thuê ở Sài Gòn đã khiến họ quan tâm tới tôi, theo cách mà đám tù cũ gọi là “bắt gà” khi có tù mới nhập trại.
Chiều hôm đó, đại uý Dương Quang Thắng vào gặp tôi, lần này anh ta không còn giữ vẻ cởi mở như những lần trước. Anh ta mở đầu với giọng hơi căng :
– Anh chuẩn bị đi làm đi, chúng tôi vừa nhận được điện từ Tổng cục về anh.
Tôi bình thản: – Làm thì làm, tôi đâu có ngại việc gì !
Thắng tò mò:– Tôi hỏi thật anh nhé ! Thực ra anh làm gì mà Tổng cục phải gọi điện xuống lưu ý vậy?
Tôi thẳng thắn:
– Anh đã hỏi thì tôi cũng lật bài ngửa với anh luôn, tôi là tù chính trị chứ không phải tù kinh tế như anh tưởng. Họ ghép tội “trốn thuế” để có cớ bắt giữ tôi thôi. Tôi biểu tình chống Trung Quốc chiếm Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam! Anh lên mạng tìm Blogger Điếu Cày và Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do sẽ biết. Liên minh châu Âu cũng có nghị quyết yêu cầu chính phủ Việt Nam phải thả tôi.
Thắng hơi nhíu mày: – Chúng tôi sẽ phân công công việc để anh làm, anh chuẩn bị tinh thần đi.
Tôi nhẹ nhàng tiếp tục:
– Sẵn sàng thôi, tôi chẳng ngại việc gì cả.
Chiều hôm đó, sau khi gặp đại uý Dương Quang Thắng, tôi bị chuyển buồng sang buồng 12, về đội của “Linh chủ tịch”.
Đội của Linh làm công việc vệ sinh trong trại bao gồm chăm sóc cây cảnh, quét sân trại và đổ rác. Linh đưa tôi về cùng mâm và nằm ngay cạnh Linh.
Sáng hôm sau, Linh “chủ tịch” phân công tôi quét nhà hội trường, Linh bảo :
– Chú quét trong này cho mát, làm xong là về nghỉ.
Trưa hôm đó, đại uý Dương Quang Thắng vào trại gọi Linh “chủ tịch” lên hỏi phân công tôi làm ở đâu. Sau khi nghe Linh “chủ tịch” nói, đại uý Dương Quang Thắng bảo không được, phải phân công chỗ khác. “Linh chủ tịch” lỏ mắt khó hiểu: “Chỗ khác là chỗ nào?!”
Vì nhà hội trường sát bên nhà tự quản, nơi mỗi lần quản giáo và trật tự đưa tù nhân lên làm việc ở đây thường đánh đập, tra tấn tù nhân nên đại uý Dương Quang Thắng không muốn tôi nghe và thấy, phải đẩy tôi xa nhà tự quản để họ dễ làm việc. Nhưng nếu để tôi đi làm việc ở đội điều và chứng kiến sự bóc lột và đàn áp tù nhân thì cũng không dám.
Thắng cũng vào phòng giam hỏi chỗ tôi nằm ở đâu rồi sắp xếp một chỗ riêng, tôi nằm ngay cửa sổ giữa hai người là Đô Què và De Gù. Hai người này đã được đại uý Dương Quang Thắng gọi ra dặn trước. Tôi biết họ là anten của Thắng.
Mấy ngày sau, có tù nhân ra ngoài lao động mang vào một tờ báo An ninh thế giới, có bài viết về tôi trên trang nhất, nói về việc 145 trung tâm Văn Bút Quốc Tế ký nghị quyết yêu cầu nhà cầm quyền Việt Nam phải thả Blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, bài báo có hình và địa chỉ của tôi. Khi tờ báo được chuyền tay, tù nhân ở đây mới biết tôi là tù chính trị. Họ bắt đầu gọi tôi là Điếu Cày từ đó…
ĐẤU TRANH
Tôi bắt đầu tìm hiểu và lắng nghe những tù nhân ở đây tố cáo quản giáo và giám thị trại giam vi phạm nhân quyền.
Lần đầu tiên, tôi chứng kiến đời sống của tù nhân ở trại giam Cái Tàu bị giám thị, quản giáo đối xử như súc vật.
Với diện tích phòng giam chỉ 6m x 13 m mà trại giam nhốt từ 90-113 người, không có nước tắm rửa, dội cầu…
Chắc hẳn, quý độc giả cũng mường tượng được nhà tù cộng sản tệ hơn cả chuồng heo, với phòng giam chật chội , nóng bức, ngột ngạt, hôi thối đến cỡ nào với cả trăm người đi tiêu tiểu không có nước dội!
Những người bị kỷ luật còn bị đối xử kinh khủng hơn. Ba người bị giam chung trong phòng kỷ luật, chỉ được 2 lít nước một ngày, một muỗng muối hạt trong một tuần, cơm hàng ngày chỉ có canh rau muống lạt, cộng rau dài nửa mét. Một tháng được đưa ra hành lang xịt vòi nước cho tắm, tệ hơn tắm heo, Nhiều người mới đi nửa án kỷ luật (3 tháng) đã phải khênh lên bệnh xá cấp cứu.
Tôi cũng đã gặp một tù nhân người Miên mới ra khỏi buồng kỷ luật sau hai án 6 tháng. Toàn thân người tù này, ghẻ từ kẽ chân lên tới đỉnh đầu, tóc và râu như người rừng, da dẻ sạm đen và khô quắt. Anh ấy sống được qua hai án kỷ luật là một phép lạ. Tôi không biết làm gì hơn, ngoài việc lấy chục gói mì và mấy viên thuốc bổ tôi để dành từ Chí Hoà cho anh ấy.
Những tù nhân bị đưa lên làm việc tại nhà tự quản, đều bị cùm chân vào một thanh cùm sắt dài trước khi làm việc, họ bị đánh đập mà không thể chạy hay chống đỡ. Tôi đã chứng kiến vụ đại uý Phú “ma” đánh tù nhân ngay giữa sân trại có cả ngàn tù nhân chứng kiến.
Tôi nói với các bạn tù rằng :
– Các bạn vi phạm pháp luật đi tù bị hạn chế một số quyền công dân, nhưng quyền con người thì các bạn còn đầy đủ, vì các bạn sinh ra đã là con người, phải đấu tranh để giám thị và quản giáo trại giam tôn trọng quyền con người của các bạn. Đối xử với các bạn như con người.
– Một trong những nhu cầu cấp thiết nhất là phải đòi cấp nước đầy đủ cho tù nhân.
Tôi bàn với vài “anh lớn” trong buồng giam về chuyện đấu tranh đòi cung cấp đủ nước. Một người nói:
– Đã có người kiến nghị nhưng trại không làm, người lên tiếng bị trù dập chuyển vào K3 xa lắm . Tụi cháu ở ngoài làm chuyện ác, bây giờ lên tiếng không ai ủng hộ, có đứa bị đánh đến chấn thương sọ não, bây giờ sống đời sống thực vật, gia đình nó đi kiện cáo khắp nơi mà không có tờ báo nào đăng tin cả. Thằng cha quản giáo đánh nó là Bình “toyota” thì chuyển đi K khác làm, chẳng hề hấn gì. Đời tù chỉ ngậm ngùi thôi chú ơi!
Tôi nói, nếu tôi làm các anh có ủng hộ không ? Có mấy người nói đồng ý ủng hộ, nhưng có vẻ không tin tưởng lắm.
Tôi bắt đầu lên tiếng yêu cầu cung cấp đủ nước cho tù nhân trong các cuộc họp của đội và yêu cầu ghi vào biên bản cuộc họp kiến nghị của tôi. Mặt khác, tôi tìm một số anh em tù tin tưởng được, nhờ chuyển thông tin ra ngoài, bằng cách khi ra lao động, gọi về gia đình họ qua điện thoại, nhờ gia đình ghi âm lại rồi kể về những sự đối xử khắc nghiệt của nhà tù, sau đó gia đình nghe lại và đánh máy đưa lên mạng internet.
Tôi cho họ cả địa chỉ trang website của Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do. Tôi biết tù hình sự có người đưa được điện thoại vào trại, có người có máy giấu ở ngoài đồng, có người mượn máy của mấy tay công an nghĩa vụ gọi về rồi nạp tiền thẻ vào trả.
BIỆN PHÁP CÔ LẬP ĐIẾU CÀY TỪ NHÀ TÙ
Từ khi tôi lên tiếng đấu tranh đòi trại giam phải cung cấp đủ nước theo Nghị định 113, đại uý Dương Quang Thắng gọi Linh “chủ tịch” và những người ăn cùng mâm với tôi ra đe doạ, nếu còn ăn chung mâm với Điếu Cày sẽ chuyển đi K3 ngay. Linh “chủ tịch” về gặp tôi nói :
– Thôi chú cứ ăn riêng đi, mọi thứ cháu lo hết, chỉ là chú không ngồi cùng mâm với tụi cháu thôi, chứ tụi cháu có gì chú có nấy. Chú vì anh em tụi cháu mà bị cô lập thì tụi cháu phải lo cho chú.
Tuấn “phỏng” – đệ tử của Linh “chủ tịch” cũng nói với tôi :
– Chú cứ để con lo, đồ ăn con để ở chiếu của chú, chú ăn xong để chén bát chỗ cái cột con đi ngang lấy đi rửa.
Tôi thương Tuấn “phỏng”, nó mồ côi không có ai thăm nuôi, cùng quê Bạc Liêu nên Linh “chủ tịch” cưu mang nó.
Sáng nào tôi cũng lấy hai cái bánh mì, ở lò của Kiệt để hai chú cháu ăn sáng. Từ khi thấy gia đình tôi xuống thăm bị trại không cho gặp, Tuấn “phỏng” nói với tôi :
– Chú ơi chú để dành tiền phòng thân khi bọn nó “cô” chú, bọn cháu thiếu thì có thể xin anh em chứ chú thì không làm thế được.
Tôi không chịu:
– Anh em cứ lấy sổ của chú mua đi, đừng ngại, chúng nó không “cô” được chú lâu đâu.
Tuấn phỏng cứ nằn nì:
– Cháu sợ trại chuyển chú đi K3 nên chú phải thủ nhé.
Buổi tối khi buồng giam đóng cửa, Tuấn “phỏng” lau sạch một đoạn lối đi trước khu vực để cái TV, giăng một sợi dây vải ngang lôi đi, mặc định đó là khu vực cấm. Phía trước sợi dây có một ly cafe và một cái ghế nhựa thấp, đến giờ TV phát tin thời sự, Tuấn “phỏng” kêu tôi lên ngồi ở chỗ đó để xem thời sự. Hết bản tin, ai muốn chuyển kênh mới được chuyển.
Có lần tôi đang ngồi xem TV, ở sàn phía trên có người đang nấu nước trên cái bếp dầu mang lén vào buồng giam, một người nằm cạnh vô ý đạp chân vào cái bếp làm nước văng xuống người tôi, nước cũng chỉ nóng già chứ chưa sôi, vậy mà Linh “chủ tịch” đã đu lên hỏi thăm ngay, tôi nói không sao, nước chỉ hơi nóng thôi, bỏ qua đi. Chuyện chỉ có vậy, nhưng hôm sau có mấy anten báo ngay cho cán bộ. Đại uý Dương Quang Thắng vào gặp tôi hỏi vụ bị dính nước sôi hôm qua có sao không ? Anh lên trạm xá khám xem. Tôi nói không sao.
Chuyện Điếu Cày quyết liệt đòi cấp đủ nước cho tù nhân lan nhanh trong trại, chuyện người nhà Điếu Cày xuống thăm bị trại không cho vào gặp hai tháng liền và cô lập trong trại cũng nhiều người biết.
Sau này khi gặp gia đình, tôi mới biết trại giam thông báo với gia đình tôi, tại vì “ông Điếu Cày” đánh nhau ở trong trại nên bị kỷ luật không cho thăm gặp và gửi đồ. Tiền gia đình tôi gửi vào, Thắng chỉ cho nhập vào sổ mua 600 ngàn một tháng, phần còn lại họ giữ, khi nào tôi chuyển trại sẽ trả.
Một buổi sáng tôi đang ngồi nhổ cỏ ở vườn hoa của trạm xá, giờ này tù nhân đã xuất trại đi làm hết nên vắng vẻ, có một tù nhân đến gần như đang xem tôi làm việc, cậu gọi khẽ :
– Chú ơi !
Tôi nhìn lên. Cậu búng nhẹ ngón tay, một cục giấy rơi ngay trước mặt tôi:
– Anh cháu nói gửi chú chút quà, chú giữ mua đồ ăn nhé !
Rồi cậu quay lưng bỏ đi ngay. Tôi nhặt cục giấy cuộn chặt, mở ra là tờ 200 ngàn. Tôi biết các anh lớn trong trại quan tâm và đưa tiền cho đàn em giúp tôi.
Trưa đó, tôi về buồng thấy trên chiếu của mình có mấy lon sữa và cá hộp, một cái chén có một khúc cá kho.
Tôi hỏi Đô Què đồ của ai, cậu ấy nói của mấy phòng bên kia, tụi nó qua hỏi chiếu ông Điếu Cày nằm đâu, tui chỉ thì tụi nó để đồ vào đó.
Anh em mang cho nhiều đồ, tôi bảo Tuấn “phỏng” chia bớt cho anh em cùng phòng ăn với. Có hôm Kiệt cho đệ tử mang lên nửa con gà kho gừng. Kiệt là chủ lò bánh mì trong trại, anh ta trong nhóm cướp liên tỉnh bị xử án khá nặng.
Một buổi trưa, Kiệt mời tôi vào sau bếp nói chuyện. Kiệt hỏi tôi về chuyện biểu tình ở ngoài vì anh ta bị tù lâu rồi không biết, tôi kể cho Kiệt nghe về các vụ biểu tình chống Trung Quốc và dân oan đấu tranh ở ngoài được chúng tôi xử dụng blog đăng tin ra sao, nhờ có blog mà tiếng nói của dân oan mới được cộng đồng biết tới. Nếu chỉ gửi đơn khiếu nại đến các cơ quan và báo chí của nhà nước thì không ai giải quyết đâu. Kiệt nói mỗi sáng chú ghé lò lấy bánh mì ăn sáng nhé, cháu bảo tụi nó không lấy tiền của chú.
Sau này, do liên quan đến một cuộc gọi của tôi về nhà mà trại giam ra bưu điện lấy toàn bộ danh sách cuộc gọi để kiểm tra và phát hiện ra Kiệt thường gọi lén điện thoại ra ngoài vào ban đêm, nên Kiệt bị đưa đi kỷ luật, sau đó bị chuyển đi trại khác.
Tôi bị trại giam cô lập trong hai tháng, nhưng vẫn sống khoẻ, chẳng hề hấn gì, mấy cái anten trong buồng giam cũng ngại mấy anh lớn điểm mặt nên không dám hó hé.
Khoảng một tháng sau, những tù nhân ra thăm nuôi về nói, chuyện gia đình họ đã đọc được những tố cáo từ trong tù trên internet, chuyện 3 người chỉ được hai lít nước một ngày và nhiều chuyện khác…
Khi thông tin lan truyền trên internet, trại giam Cái Tàu đã phải khoan thêm hai giếng nữa để cung cấp nước cho tù nhân.
Một buổi sáng tôi thấy tù nhân tụ tập xem mấy người tù đang đào đường ống dẫn nước lên, chỉnh van những nhánh chia vào các buồng giam để nước về được những buồng ở cuối trại. Họ nói với nhau, nếu trại này có mười ông như Điếu Cày thì tốt.
Cái vòi nước yếu ớt – ở trong nhà vệ sinh đã chứng kiến nhiều cuộc tranh giành của giang hồ, không phải ai cũng đến gần vòi nước mà hút được, phải có số má, phải là người trong mâm của anh lớn mới được, nếu không sẽ nhận một cái ca vào đầu – nay đã trở lại đúng “nhiệm vụ” của nó.
Tôi không phải “anh lớn”, nhưng từ hôm có nước về, mỗi lần tôi mang đồ xuống tắm đều được anh em nhường cái vòi nước. Nhìn anh em đi làm vất vả về có nước xài, có nước dội cầu, lòng tôi cũng thấy nhẹ đi nhiều.
Every time I visit your website, I’m greeted with thought-provoking content and impeccable writing. You truly have a gift for articulating complex ideas in a clear and engaging manner.
For high rollers want to receive higher withdrawal limits funds, and special bonuses, like gift for high rollers or VIP program privileges, our technical support service for [url=https://www.lifeingraceblog.com/2014/03/keep-my-eyes-above-the-waves/]https://www.lifeingraceblog.com/2014/03/keep-my-eyes-above-the-waves/[/url] available in online chat.
Most bonuses require a minimum deposit, [url=https://dailynewsicon.com/1bet5/experience-the-thrills-of-1xbet-casino-malaysia/]https://dailynewsicon.com/1bet5/experience-the-thrills-of-1xbet-casino-malaysia/[/url], and required know about rules and conditions, in order understand characteristics for wagering and other provisions.
Fantastic site A lot of helpful info here Im sending it to some buddies ans additionally sharing in delicious And naturally thanks on your sweat
Hello my loved one I want to say that this post is amazing great written and include almost all significant infos I would like to look extra posts like this
Responsible play is also given due attention in the special section, where customer you can discover a variety of internal techniques and external links that will lead you to the professional organizations of [url=https://malezarin.ir/%da%a9%d9%81%d8%b3%d8%a7%d8%b2%db%8c-%d8%b5%d9%86%d8%b9%d8%aa%db%8c/]https://malezarin.ir/%da%a9%d9%81%d8%b3%d8%a7%d8%b2%db%8c-%d8%b5%d9%86%d8%b9%d8%aa%db%8c/[/url].
купить диплом [url=https://www.rudik-diplom12.ru]купить диплом[/url] .
Wow wonderful blog layout How long have you been blogging for you make blogging look easy The overall look of your site is great as well as the content