Sunday, May 19, 2024
HomeDU LỊCHBLOGTất cả chỉ là để có được một cảm giác bình yên.

Tất cả chỉ là để có được một cảm giác bình yên.

Đã bao giờ, các anh chị tự hỏi, mình là ai, mình đang đi đâu, mình tìm kiếm điều gì trong cái thế giới nhộn nhạo, chập chờn tối sáng này?

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, suy cho cùng, con người sống trong đời, miệt mài làm việc tích luỹ bạc tiền, tạo dựng chỗ đứng, tìm kiếm công danh hay khát khao được thừa nhận… tất cả chỉ là để có được một cảm giác bình yên.

Cuộc sống là một hành trình như thế, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn cứ tìm kiếm và khát khao như thế. Vậy nên, chẳng thể nào cứ mê mải mãi, chỉ để đến cuối đời mới có được bình yên thoáng chốc.

Bình yên không chỉ thoang thoảng ở cuối con đường, mà cảm giác ấy ta có thể nắm bắt trong từng bước chân trên suốt hành trình.

Bình yên là khi xa xôi luôn có một người chờ đợi.

Bình yên là ánh mắt con cười hồn nhiên, trong trẻo.

Bình yên là một hôm nào đó trở về nhà, sau khi đã trưởng thành bước đi thênh thang giữa đời chật chội, ta vẫn còn cha mẹ khoẻ mạnh để được ngầy ngà, làm nũng.

Bình yên, có đôi khi chỉ là được ăn một bữa cơm ấm nóng với đầy đủ người thương.

Bình yên, có đôi khi chỉ là đi ăn phở sáng sớm, có một người vắt cho ta miếng chanh và bỏ hạt.

Bình yên là được ngồi bên người mà ta có thể tháo chiếc mặt nạ ra, cùng nhau uống trà và huyên thuyên những câu chuyện không đầu không cuối…

Bình yên là luôn có một người ủi áo cho ta mặc đi làm. Là cuối chiều tắt nắng, ta có một mái nhà để về, vui vầy với những điều giản đơn, vụn vặt.

Bình yên là dẫu có đôi khi ta trót nghiêng ngả nắng sớm mưa chiều, vẫn nhớ có một dáng hình thân thuộc tựa cửa chờ trông. Đó là cảm giác khi biết có một niềm tin đặt trọn vào ta. Và ta sẽ không bao giờ quên ráng chiều đổ bóng phương nào, để luôn nhớ đường về nhà.

Bình yên là khi chếnh choáng men say, ta có ham vui bè bạn cũng biết rằng, nếu ta chưa về người sẽ chưa ăn tối, sẽ đợi mong trong âu lo mòn mỏi.

Bình yên, đôi khi chỉ là một buổi sáng trời mưa lắc rắc, mặc kệ đời ồn ào, mặc kệ đời đua tranh khắc nghiệt, người cứ ngồi ở đó, trong tiệm cafe nhìn ra bãi cỏ, lắng lòng lại, nghĩ về những mỏ neo níu giữ thân tàu, về bình yên của đời người và gõ những câu chữ này, câu chữ chảy ra từ lòng ưu tư, câu chữ tuôn ra từ tim thổn thức…

Ngoài kia, đàn chim sẻ cũng mặc kệ những hạt mưa ươn ướt, ríu rít trên bãi cỏ xanh. Bãi cỏ vẫn còn mướt mát những thanh xuân…

RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular