Friday, December 13, 2024
HomeBLOGNhật ký Phương phương(Phần 2)

Nhật ký Phương phương(Phần 2)

Ngày 12 tháng giêng AL(5/2/2020)

Hôm qua lập xuân. Thời tiết hôm nay thực sự giống như mùa xuân. Có một hàng long não già, hai nhánh hoa quế và một cây mộc lan trước nhà tôi. Những chiếc lá có màu xanh như thể chúng chưa từng có trong mùa đông.

Hôm nay vẫn đang ở đỉnh điểm của đợt bùng phát, được các chuyên gia tiên liệu. Số ca nhiễm vẫn đang tăng lên. Một họa sĩ nổi tiếng mà tôi biết cũng đang trong tình trạng nguy kịch. Đồng nghiệp của tôi YL nói rằng ba người trong nhóm bạn của cô ấy trong nhóm nhiếp ảnh đã chết. Có rất ít người trong nhóm bạn bè của tôi, cảm ơn tất cả các bạn hãy còn đang sống. Mặc dù tình hình nghiêm trọng của Vũ Hán, không còn hỗn loạn như trước, nhưng nó vẫn chưa thực sự dịu bớt. Trên mạng, các clip đau buồn và những lời kêu gọi tuyệt vọng dường như ít hơn nhiều, và năng lượng tích cực, đang đóng một vai trò đáng khích lệ. Tôi không biết liệu những vấn đề đó, đã thực sự được giải quyết, hay chúng đã bị xóa ngay khi xuất hiện. Sau khi chúng tôi trải qua nhiều lần bị xóa, bắt đầu cảm thấy tê liệt. Tôi đã nói hôm qua rằng chúng ta cũng là kẻ thù của chính mình, và chúng ta chống lại chính chúng ta, và có lẽ bắt đầu từ sự tê liệt này. Trước mắt chúng tôi vẫn phải lưu ý và cảnh giác cao độ bảo vệ cơ thể chính mình. Tôi vẫn thường nhắc nhỡ gia đình và bạn bè cả ngày: Không được ra ngoài, không được ra ngoài. Tự mình đã bị khoá trong nhiều ngày và không quan tâm sẽ khoá trong bao lâu nữa. Chất lượng thực phẩm không được tốt lắm, nhưng sau khi dịch bệnh kết thúc, thay phiên nhau đi ăn ở những nhà hàng, đã nghĩ đến trong những ngày này. Để chúng tôi tận hưởng vui vẻ, cũng để nhà hàng kiếm lời.

Nhìn thấy một tin tức chiều nay, tôi thấy nó một chút ý nghĩa. Ngoại trừ câu mở đầu, giống như giới truyền thông chính thống: “Cuộc chiến chống lại dịch bệnh ở Vũ Hán đã bắt đầu.” Nhưng nội dung vẫn có giá trị. Tôi sắp xếp nó như sau:

1. Chia bệnh nhân thành ba cấp độ cách ly.

2. Bệnh viện Hoả thần sơn, Bệnh viện lôi thần sơn và các bệnh viện được chỉ định ở cấp 1, chịu trách nhiệm cách ly và điều trị bệnh nhân nguy kịch;

3. 11 Bệnh viện dã chiến khác đã xây hoặc mới xây là cấp 2, phụ trách cách ly và điều trị bệnh nhân nhẹ.

4. Khách sạn và trường Đảng là cấp 3, phụ trách cách ly những người bị nghi ngờ và tiếp xúc gần với bệnh nhân.

5. Sau khi ba cấp này bị cô lập, thành phố sẽ được khử trùng theo mọi gốc cạnh.

6. Tất cả các bệnh viện tiếp tục hoạt động bình thường (các phòng khám khác sau khi đóng cửa sẽ lập tức khôi phục lại).

7. Các ngành nghề khác có thể bắt đầu làm việc.

8. Nếu bệnh nhân nặng thuyên giảm thì chuyển đến bệnh viện dã chiến. Ngược lại từ nhẹ thành nặng thì chuyển đến bệnh viện được chỉ định. Điều chỉnh bất cứ lúc nào theo tình trạng của bệnh nhân. Và cứ thế, cho đến khi bệnh nhân hoàn toàn ra viện! Tôi không thể xác nhận tính xác thực, nhưng theo logich, tôi nghĩ nó là đúng. Hiệu quả của Vũ Hán dường như đã được cải thiện đáng kể kể từ khi quân đội tiến vào. Phong cách này cũng có một chút của người lính, và nó có vẻ khá sắc nét và rõ ràng. Tôi mong chờ điều này. Hy vọng rằng các bệnh nhân bị cách ly ở tất cả các cấp, sẽ được điều trị đảm bảo chất lượng và đáng tin cậy.

Dịch bệnh làm sáo trộn cuộc sống của mọi người, đặc biệt là bệnh viện. Các bác sĩ khắp nơi đang bận rộn chiến đấu với dịch bệnh. Trên thực tế, nếu không có dịch, những bệnh nhân bệnh khác cũng không phải là ít. Bây giờ những bệnh nhân này đang kiên nhẫn nhường chỗ cho việc chống dịch, và chịu đựng nỗi đau âm thầm. Một số bệnh nhân đang chịu đựng, và hậu quả của sự trì hoãn sẽ không thoải mái. Nhưng họ vẫn nhường đường. Những người này khá tuyệt vời. Một đồng nghiệp của tôi, không may, đã có hai ca phẩu thuật liên tiếp vào tháng Giêng. Đó không phải là bệnh nhẹ hoặc giải phẩu nhỏ. Trước tết, dịch bùn phát, cô ta từ bệnh viện trở về nhà, Nhưng hậu phẩu phải thay băng chích thuốc, uống thuốc. Nghiến răng và tự lái xe đến bệnh viện để đổi thuốc và chích thuốc. vết thương phục hồi không tốt và có mủ. Bệnh viện động người bệnh tình phức tạp đến nỗi các nhân viên y tế, không dám bảo cô đến mỗi ngày, vì vậy cô phải mang về một túi dụng cụ y tế và tự mình vệ sinh thay băng. Khi không đủ, phải đến nhà thuốc để tự mua. Viêm nhiễm không kiểm soát được, chỉ có thể tiêm thuốc trong phòng y tế khu phố. Lo lắng khó chịu, thậm chí khóc. Nhưng phải làm sao? Cô ấy nói, cầm cự nó trước, và chờ cho dịch bệnh qua đi. Một đồng nghiệp khác của tôi, vì căn bệnh ung thư của cha anh ta, đã cố tình đưa cha mẹ về nhà đón Tết Nguyên đán năm nay. Kết quả là cả ba thế hệ đều bị nhốt trong nhà. Cô không thể đi bất cứ đâu, và bố mẹ cô đã chán. Cô chỉ có thể cùng bố mẹ chơi bài mỗi ngày, để thời gian của họ dễ dàng trôi qua. Điện thoại chỉ nói rằng tôi phát ốm vì chơi bài. Trên thực tế, điều này không dễ dàng. Có những bà bầu thậm chí còn lo lắng hơn. Họ có thể chịu đựng được, nhưng những thứ nhỏ bé trong bụng thì không thể chịu nổi. Những đứa trẻ này đã đến không đúng lúc, và chúng làm cho tất cả các bà mẹ và những người cha mong đợi hạnh phúc nay phải lo âu hoản sợ. Than ôi, đây không phải là một thế giới hoàn hảo, nhưng trẻ em nó táo bạo, hãy đến đây vậy. Mặc dù đây là một khu vực dịch bệnh, bạn cũng phải tin rằng nơi bạn đến, nhất định phải là ấm áp và sạch sẽ.

Tôi ghi lại những chi tiết này để nói với những người có tội: Không chỉ người chết và người bệnh phải chịu thảm họa, mà tất cả những người bình thường như chúng tôi đều phải trả giá cho thảm họa này.

Ngày 13 tháng giêng AL (6/2/2020)

Hôm nay trời lại mưa ở Vũ Hán. Thật là ảm đạm. Thời tiết bão tố ảm đạm sẽ mang lại cho mọi người cảm giác giết chóc. Ra ngoài gặp cơn gió lạnh thổi, làm rùng mình.

Nhưng hôm nay rất nhiều tin tốt hơn. Đó là tin tức thú vị nhất trong rất nhiều ngày. Đầu tiên tôi nghe một chương trình phát thanh nói rằng dịch bệnh sẽ sớm suy yếu. Người nói chuyện là một chuyên gia. tôi nghe xong ít nhiều cảm thấy đáng tin. Sau đó, có một tin đồn trên mạng rằng loại thuốc mới Ridwester (chuyên gia Trung Quốc đặt tên là “Hy vọng của người dân?”), Được Gilead ở Hoa Kỳ nghiên cứu, bắt đầu thử nghiệm tại Bệnh viện Kim Ngân Đàm, và nghe đồn rất tốt. Người dân Vũ Hán rất phấn khích. Nếu như không phải tuân thủ quy tắc, không được ra ngoài, có lẻ sớm đã ăn mừng trên đường phố. Sau khi bị đóng cửa quá lâu và mong chờ rất lâu, cuối cũng thấy được hy vọng, đến 1 cách tốc hành, đến vừa kịp lúc. Đến lúc mọi người đang nản lòng nhất. Mặc dù sau đó, một số người đã đồn rằng nó không có hiệu quả. Nhưng tôi nghĩ kệ nó vậy, hãy xem nó như tin tốt vậy. Đợi ba ngày nữa, có thể những kỳ vọng của chúng tôi sẽ được xác thực.

Bệnh viện dã chiến mà mọi người đang mong chờ đã chính thức hoạt động. Một số bệnh nhân bước vào đã có hình ảnh clip và bài viết được đưa ra. Có người cho rằng điều kiện sống quá tệ, có càu nhàu, và những loại như vậy. Nhưng tôi nghĩ rằng Bệnh viện dã chiến, chỉ mất mười ngày để xây dựng, luôn luôn có một chút sáo trộn. Và những việc tiếp theo sẽ sớm được khắc phục. Với rất nhiều người ở cùng nhau, thật khó để điều chỉnh khẩu vị của mọi người, nói gì đến toàn là bệnh nhân. Lo lắng hay buồn bã, sau tất cả, sẽ không thoải mái như ở nhà. Vào buổi chiều, ông Phùng Thiên Du từ Đại học Wũ Đại gửi cho tôi một tin nhắn, nói rằng Diêm Chí nói với ông rằng họ phụ trách hai bệnh viện dã chiến của Trung tâm Triển lãm Hội nghị và Phòng khách Vũ Hán, và ông sẽ làm hết sức mình để bảo vệ họ. “Lắp đặt nhiều TV, thiết lập góc sách báo, thiết bị sạc điện, đặt góc thức ăn nhanh và đảm bảo rằng mỗi bệnh nhân có một quả táo hoặc chuối mỗi ngày để cố gắng làm cho bệnh nhân cảm thấy ấm áp hơn.” Hãy nhìn xem, thực ra cũng có cân nhắc. Các bệnh viện dã chiến khác chắc cũng sẽ có một hệ thống trách nhiệm. Diêm Chí có thể làm điều đó, hầu hết những người có trách nhiệm khác đều có thể làm được. Vũ Hán đã đi đến ngày hôm nay. Thời kỳ khó khăn nhất ,mọi người đã vượt qua, và bây giờ chúng tôi càng không được lo lắng. Để những bệnh nhân suốt ngày bôn ba ngoài đường,lặng lẽ nằm trong đó, cách ly và được điều trị y tế. Không có vấn đề gì, điều đó tốt cho họ và mọi người. Nếu không, bao nhiêu trong số họ sẽ làm bệnh nặng thêm hoặc ngã đổ trên đường, trong thời tiết ngày nay? Do đó, chúng ta chỉ có thể ẩn mình và nhẫn nại. Chỉ khi tình hình chung được kiểm soát, tất cả mọi người mới có thể thực sự an toàn.

Tôi cũng đã xem một đoạn clip vào buổi sáng từ bác sĩ khoa hô hấp của Bệnh viện Trung Nam. Anh ta đã bị nhiễm bệnh,chin phần chết 1 phần sống. Bây giờ anh ấy đã sống lại, anh ấy nói với mọi người một cách hài hước. Anh bị lây nhiễm trực tiếp từ người bệnh. Sau đó, vợ anh chăm sóc anh khi anh sắp chết. cũng bị nhiễm bệnh nhưng chỉ bị nhẹ. Thế là anh bảo mọi người đừng hoảng sợ. Anh cũng nói rằng những người không sống sót lần này và phát triển thành những trường hợp nặng hầu hết là người già mắc các bệnh cơ bản. Nếu những người trẻ tuổi bị nhiễm bệnh, họ có thể chất tốt, tiêm thuốc, uống thuốc, uống nước và nghỉ ngơi. Rất dễ dàng để vượt qua. Ông cũng đề cập đến một số đặc điểm của viêm phổi mới. Ví dụ, cả hai lá phổi bị nhiễm trùng cạnh nhau, và không có sổ mũi rõ ràng và các hiện tượng vân vân. Là một người qua đường, lời nói của anh ta quá đáng tin. Vì vậy, những gì chúng ta phải làm là vẫn ở nhà và đừng hoảng sợ. Đừng làm phiền bản thân, ngay cả khi bạn bị sốt hoặc ho, hãy bình tĩnh. Hôm nay chính phủ cũng thông báo rằng mọi người phải được kiểm tra thân nhiệt. Mọi người ai cũng bối rối một hồi, sợ rằng họ sẽ bị lây nhiễm khi kiểm tra thân nhiệt. Nhưng theo như tôi biết, chỉ có những ca nghi nhiễm mới đến trước cửa đo thân nhiệt. Những người khác, chỉ cần khai báo với cộng đồng qua điện thoại. Do đó, mọi người ít gặp rủi ro. Trong quá trình chiến đấu với dịch bệnh, như trong cuộc sống hàng ngày, có rất nhiều người ngu ngốc làm những điều ngu ngốc, nhưng nhiều người không ngu ngốc, cũng làm những điều ngu ngốc.

Nói về bản thân mình. Vừa thức dậy là tôi đã lướt di động, và người hàng xóm để lại lời nhắn nói rằng con gái bà đi mua rau hôm nay, nhân tiện đưa tôi một ít, đặt nó ở cửa nhà tôi, để tôi thức dậy, ra ngoài lấy. Tôi vừa mang các món ăn trở lại, cháu gái trong khu viện đã gọi và nói rằng họ sẽ mang một ít xúc xích và đậu hủ qua, và họ giao chúng ở ngoài cổng. Kết quả là cô ấy đã mang đến 1 đóng các thứ. Ngay khi tôi nhìn thấy nó, nghĩ chắc phải đóng cửa một tháng nữa cũng không ăn hết. Trong thảm họa, mọi người chung tay. Rất cảm ơn và rất ấm áp.

Mới vừa viết blog xong, tôi nghe tin về cái chết của bác sĩ Lý Văn Lượng. Ông là một trong tám bác sĩ bị kỷ luật và bị viêm phổi mới. Bây giờ mọi người ở Vũ Hán đang khóc vì anh. Buồn quá

Ngày 14 tháng giêng AL(7/2/2020)

Từ khi đóng cửa thành phố cho đến hôm nay, đó là ngày thứ mười sáu. Lý Văn Lượng mất hôm qua. Tôi rất đau buồn, lập tức gửi cho nhóm bạn nói rằng Đêm nay,tất cả người Vũ Hán đã khóc vì anh ta. Ai ngờ rằng, tất cả người Trung Quốc cũng đang khóc vì anh! Nước mắt tràn ngập Internet. Đêm qua, Lý Văn Lượng đi qua một thế giới khác trong nước mắt của mọi người.

Thời tiết hôm nay thật ảm đạm, tôi tự hỏi liệu ông trời có khóc thương anh ta không. Trên thực tế, chúng tôi đã hết lời với ông trời, cho dù ông trời như thế nào. Vào buổi trưa, một người nào đó ở Vũ Hán hét lên Với những người hưởng ứng: Người nhà và con cái của Lý Văn Lượng, để người Vũ Hán chúng tôi nuôi!. Vào ban đêm, người dân Vũ Hán đồng thanh tắt đèn vào thời điểm Lý Văn Lượng chết đêm qua, sử dụng đèn pin hoặc điện thoại di động để bắn một chùm ánh sáng vào bầu trời và huýt sáo. Trong đêm tối, Lý Văn Lượng là chùm ánh sáng này. Lâu quá rồi, làm thế nào người dân Vũ Hán có thể giải quyết trầm cảm, buồn bã và tức giận? Chỉ có thể làm như thế thôi.

Các chuyên gia ban đầu nói rằng điểm uốn có thể xuất hiện trong Lễ nguyên tiêu. Bây giờ có vẻ như nó sẽ không đến. Hôm qua thông tin về cái chết của Lý Văn Lượng, nhưng hôm nay là: phong toả thêm 14 ngày nữa. Than ôi, những người không ở Vũ Hán sẽ không hiểu. Thiệt hại cho trái tim của chúng ta còn hơn cả việc chúng ta không thể ra khỏi nhà. Bao nhiêu người Vũ Hán cần xoa dịu và trút giận. Đây là lý do tại sao cái chết của Lý Văn Lượng đã khiến toàn bộ người dân Vũ Hán trở nên táo bạo. Làm cho họ muốn khóc và la hét? Bởi vì mọi người nghĩ rằng Lý Văn Lượng là một người như họ vậy, một thành viên của họ và bị mắc kẹt ở nhà.

Sự bùng phát tồi tệ hơn dự kiến trước đây. Tốc độ lây nhiễm nhanh hơn mọi người nghĩ. Và trạng thái nguy hiểm và bí ẩn của nó làm cho các bác sĩ giàu kinh nghiệm khó nắm bắt. Một số người rõ ràng đang trở nên tốt hơn, và đột nhiên họ chuyển biến xấu đi và chết dần. Một số người bị nhiễm bệnh rõ ràng, nhưng không có biểu hiện gì ra ngoài. Loại coronavirus giống như hồn ma lang thang khắp nơi, chầu chực cắn người mất cảnh giác.

Những người bị trọng thương trong thực tế còn có các nhân viên y tế. Họ là những người đầu tiên tiếp xúc với virus. Chỉ một bệnh viện trung ương, không chỉ mình Lý Văn Lượng chết. Tôi nghe nói rằng ba bác sĩ khác cũng đã chết. Người bạn bác sĩ nói rằng một giáo sư ngoại khoa ở Bệnh Viện Đồng Tế cũng đã chết, và đó là bạn của anh ta. Hầu như mọi bệnh viện đều có một vài nhân viên y tế ngã bệnh trên giường. Họ đều là những nhà hảo tâm cứu mạng người bằng chính mạng sống của họ.

May mắn thay, hầu hết các nhân viên y tế bị nhiễm bệnh đều ở giai đoạn đầu. Này, không phải đã nói là “Người không truyền người” sao? Làm thế nào các bác sĩ tại thời điểm đó có thể ăn mặc như bộ đội hoá sinh? Đó là trong thời kỳ được xem là “người không truyền người”, và cùng lúc đó, Vũ Hán và Hồ Bắc bận rộn với hai cục họp và không cho phép truyền ra thông tin tiêu cực, nhiều nhân viên y tế đã bị nhiễm bệnh và gia đình họ cũng bị vạ lây. Bạn bác sĩ nói rằng hầu hết các bệnh nghiêm trọng đều xuất phát từ giai đoạn đó. Tuy nhiên, thiết bị bảo vệ hiện đã đầy đủ và nhân viên y tế bị nhiễm bệnh là rất hiếm. Ngay cả nếu có, chủ yếu là ca nhẹ. Ông đã chủ động chuyển sang một chủ đề khác, nói rằng ngày càng có nhiều bác sĩ bị nhiễm bệnh và mọi người đều biết rằng “người khả truyền người”, nhưng không ai nói to điều đó, vì không cho nói. Không cho nói thì không nói sao? Thực tế mà mọi người đều biết, và mọi người không nói, đó không phải là vấn đề sao? Tại sao lãnh đạo bệnh viện không được phép nói? Họ không được phép nói, chúng tôi không nói sao? Là bác sĩ như chúng tôi, tự mình cũng có trách nhiệm. Anh ta trực tiếp chất vấn mình và đồng nghiệp. Tôi ngưỡng mộ sự phản ánh của anh ấy vào lúc này.

Tôi nghĩ vậy, đó là lý do tại sao chúng tôi buồn và tức giận vì cái chết của Lý Văn Lượng. Bởi vì, anh ta là người lên tiếng trước, cho dù anh ta chỉ là nhắc nhở bạn bè, anh vẫn phá vỡ chân tướng. Tuy nhiên, Lý Văn Lượng, người đã nói sự thật, đã bị trừng phạt, mất mạng và không ai xin lỗi anh ta cho đến khi anh ta chết.Kết cục như vậy, có thể sau này còn ai dám nói không? Mọi người thích sử dụng ” im lặng là vàng” để thể hiện tính sâu sắc của họ. Nhưng sự im lặng lần này là gì? Chúng ta sẽ vẫn đối mặt với sự im lặng như vậy chứ?

Toàn bộ thành phố Vũ Hán vẫn rất có trật tự. So với những ngày trước, người Vũ Hán lạc quan nay chán nản và buồn tẻ hơn. Rốt cuộc, ở nhà quá lâu và nhiều gia đình không có nhiều không gian. Ngay cả với các mạng vô tận, sẽ có lúc bạn cảm thấy buồn chán. Chưa kể, ai cũng có vấn đề riêng. Ví dụ, hai anh em trai tôi và tôi đều là bệnh nhân tiểu đường. Các bác sĩ yêu cầu chúng tôi đi bộ hàng ngày. Các bước chân trên WeChat trước đây của anh trai thường là hàng chục ngàn. Em trai thậm chí còn nhiều hơn, phải ra ngoài đi dạo mỗi sáng và chiều. Bây giờ, anh ấy đã 16 ngày không được ra ngoài. Và tôi, mặc dù tôi đã uống thuốc mỗi ngày, tôi chỉ còn 1 liều cho ngày mai. Có nên đến bệnh viện không? Đang do dự.

Trong một clip vừa rồi, tôi thấy công dân Vũ Hán lái 8 chiếc ô tô để tiễn đưa Lý Văn Lượng đi. Tám nhân vật đại diện cho tám người bị giáo huấn. Nước mắt lưng tròng, lời nói của họ nghẹn ngào. Không phải ai cũng là người thép, và không phải ai cũng có lý trí. Tôi sợ rằng trong vài ngày tới, sẽ có ngày càng nhiều vấn đề tâm lý ở Vũ Hán, đòi hỏi phải có sự hướng dẫn của chuyên gia. Người gây cười cũng không thể giải quyết vấn đề nặng nề như vậy.

Ngày 15 tháng giêng AL (8/2/2020)

Hôm nay lễ nguyên tiêu. Ban đầu tưởng rằng cho đến ngày nay, bước ngoặt sẽ thể đến, bây giờ rõ ràng là không có. Cuộc chiến chống dịch bẽnh vẫn tiếp diễn. Chúng tôi vẫn còn kiên trì. Vì tôi ở nhà sau cánh cửa đóng kín, tôi cũng có ghi lại những ngày này. Nhiều người bạn đã gọi đến và hết người này đến người khác khích lệ tôi, nói rằng đừng ngừng viết, chúng tôi hỗ trợ bạn. Một số bạn bè lo lắng rằng tôi sẽ rất khó khăn, thật ra thì không sao. Tôi đã nói đùa với bạn bè rằng .Trước đây cơ sở đảng khó khăn cỡ nào cũng gửi tin tình báo đi được. Bây giờ Internet đang phát triển, một bản tin như vậy, tất nhiên là sẽ gửi đi được. Hơn nữa, kẻ thù của chúng ta là một loại virus. Tôi hoàn toàn đồng ý với chính quyền, hoàn toàn hợp tác với mọi hành động của chính quyền, và cố gắng giúp thuyết phục những người không hiểu biết, và giúp xoa dịu những người lo âu. Tuy nhiên, chúng tôi có các phương pháp khác nhau và đôi khi tôi có thể bày tỏ cảm xúc của mình trong quá trình viết, đó là tất cả.

Cần phải nói rằng tình hình đã tốt hơn nhiều so với trước đây. Cộng đồng và các đơn vị cũng rất sâu sắc. Hôm qua, tôi đã nhận được một cuộc gọi từ cộng đồng, hỏi tôi có bị sốt không và có bao nhiêu người trong gia đình. Tôi đã trả lời từng tí một. Tiểu Lý, người đang trực hôm nay, cũng gọi để hỏi về điều kiện sống và thể chất của tôi. Một đồng nghiệp khác nghe nói rằng thuốc của tôi đã hết và nói rằng anh ấy sẽ đến bệnh viện để lấy thuốc cho tôi. Điều đáng buồn nhất là tin nhắn hôm nay từ người anh trai: một giáo sư giỏi giang từ trường của anh tôi đã qua đời, chỉ mới 53 tuổi. Thật tội nghiệp. Hiệu trưởng Lý Bồi Căn nói trong một tin nhắn rằng anh này rất chăm chỉ và thường ngủ trong văn phòng. Anh ấy là một người cực kỳ giỏi. Than ôi, mong anh vui bước, mong anh yên nghỉ.

Sắc trời hôm nay sáng hơn nhiều so với hôm qua. Vào buổi chiều, cuối cùng tôi đã lấy hết can đảm đi đến bệnh viên. Rốt cuộc, thuốc trị bệnh tiểu đường vẫn khá tốt. Phòng khám bệnh viện không mở cửa. Với sự giúp đỡ của bác sĩ, thuốc đã được lấy từ nhà thuốc. Bệnh viện có ít người hơn bình thường và bãi đậu xe chưa bao giờ trống trải hơn. Một chiếc xe tải lớn đậu trước tòa nhà số 4 của bệnh viện, đó là đồ cứu trợ ngoài tỉnh gửi đến. Nhiều người đang dỡ hàng và họ không thể phân biệt giữa bác sĩ và công nhân. Các y tá trong hội trường đang xếp hàng chờ lên thang máy. Mọi người đẩy theo một xe đẩy y tế, với trái cây và thức ăn trên đó.,Nhìn cứ như là hang cứu trợ của các nơi gửi đến vậy. Có lẽ họ đưa lên tầng trên cho bệnh nhân. Không có nhiều bệnh nhân di chuyển trong bệnh viện, nhưng nhân viên y tế khá bận rộn. Tôi hỏi một lúc và nghe trả lời rằng:chủ yếu bận rộn với việc phòng chống dịch bệnh. Vâng, đây là điều duy nhất quan trọng với chúng tôi.

Đường phố vẫn trật tự hơn bao giờ hết. Ngoài ra còn có xe cộ và người đi bộ, nhưng chúng rất ít. Tôi nhận thấy rằng có ba loại người xuất hiện nhiều nhất trước mắt tôi. Một người là các shiper. Họ vẫn đang lái xe 2 bánh và chạy quanh những con đường khác nhau, thứ hai là cảnh sát, hầu hết họ đứng ở nhiều ngã tư khác nhau, và có một số ở phía trước bệnh viện. Trời lạnh và không dễ để đứng ngoài. Cảnh sát cơ sở khá khó khăn. Họ thường phải đối mặt với nhiều người khác nhau và cứ thế thực hiện các nhiệm vụ mà họ phải thực hiện. Tôi nghe nói người nào đó bệnh nặng quá không thể đi xuống cầu thang, chính cảnh sát đã giúp họ. và một người đã chết ngay khi anh ta được cảnh sát vác đi nữa đường, và viên cảnh sát đã khóc. Thứ ba là công nhân vệ sinh, họ thực sự tuyệt vời. Mặc dù có rất ít người, con đường không quá bẩn, chỉ là một vài chiếc lá. Họ cũng thực hiện nhiệm vụ của mình một cách siêng năng và cẩn thận, để đảm bảo vệ sinh cho toàn thành phố. Từ đầu dịch đến giờ, chúng vẫn bình thản trong mắt chúng tôi. Những người chưa biết đến nhiều nhất là họ, nhưng họ đã làm dịu trái tim của toàn thành phố.

Nhìn thấy các báo cáo dịch bệnh gần đây, tình hình dịch bệnh ở các tỉnh khác đã giảm đáng kể và đường cong đã giảm. Hồ Bắc vẫn còn trong điều kiện khắc nghiệt. Số lượng bệnh nhân nghi ngờ và được xác nhận, vẫn đang tăng lên, và đây chủ yếu là những người nhiễm bệnh, chưa được kiểm soát ở giai đoạn đầu. Bây giờ bệnh viên dã chiến đang đi đúng hướng, hiệu ứng sẽ bắt đầu xuất hiện. Vì vậy, bây giờ mọi người không quá hoảng loạn, chỉ là một chút chán nản. Với sự cải thiện điều kiện sống của bệnh viên dã chiến, bệnh nhân bắt đầu thích nghi với cuộc sống bên trong. Hôm nay tôi thấy một đoạn nói rằng một thanh niên đang ở trong bệnh viện dã chiến và làm quen với 1 ông già ở giường bên cạnh. Ông già nghe nói anh ta chưa có bạn gái, nên đã giới thiệu một cô gái cho anh ta. Cô gái đó cũng ở trong bệnh viện dã chiến. Thế là hai người đã sẵn sàng bắt đầu hẹn hò. Nhân vật tấu hài nói, đây được gọi là “Câu chuyện tình yêu, trong bệnh viện dã chiến”. Đây là câu chuyện ấm áp nhất mà tôi nghe thấy ngày hôm nay. Cho ngày lễ hôm nay, chúng ta cần sự ấm áp.

Từng có người nhờ tôi giúp đỡ gởi kiến nghị, Vũ Hán đã như vậy rồi. Tốt nhất không nên tổ chức buổi tối cầu truyền hình CCTV của Lễ hội nguyên tiêu. Tôi không đồng ý với đề xuất này. Mặc dù người Hồ Bắc đang trong vùng dịch bệnh, nhưng cuộc sống của những người khác vẫn trôi qua. Mọi người trên khắp đất nước phải có một cuộc sống bình thường. Lễ hội nguyên tiêu phải được tổ chức. Sự thịnh vượng và xanh xanh đỏ đỏ,hoa hoa lửa lửa của CCTV được nhiều người yêu thích. Người dân Hồ Bắc đang mang thảm họa, và để mọi người sống như bình yên, họ sẽ cảm thấy thoải mái hơn, phải không? Chưa kể rằng mọi người đều ở nhà, và tôi đặc biệt cần một cái gì đó như lễ hội để tự an ủi mình. Hôm nay, một đồng nghiệp cho biết rằng chương trình ca nhạc truyền hình vệ tinh Hồ Nam đã bắt đầu, có thể thư giãn tâm trạng của mình.

Hãy nhìn xem, người Vũ Hán, người Hồ Bắc là như vậy đó.

Rằm 16 tháng giêng AL (9/2/2020)

Theo thông lệ của người Trung Quốc, hôm nay mới thực sự là ngày kết thúc năm mới. Khi tôi thức dậy và mở rèm cửa, mặt trời vẫn chiếu sáng như tiết trời đầu hè, và tâm trạng tôi cảm thấy thoải mái hơn. Chúng ta rất cần những ánh nắng như vậy. Cần nó để xua tan âm khí bao quanh thành phố và để cảm hoá nút thắt đau khổ trong tim.

Lúc ăn cơm xem thấy nhiều tin nhắn trên di động, cũng khá. Có rất nhiều tin tốt truyền tới. Cái gọi là tin tốt là mặc dù tình hình dịch bệnh vẫn còn nghiêm trọng, nhưng tình hình rõ ràng đã được cải thiện.

Tóm lại, đại khái có những điểm sau: 1. Số ca nghi nhiễm mới ở ngoài Hồ Bắc đã giảm mạnh; 2. Số ca nhiễm mới và nghi nhiễm mới ở Hồ Bắc đã liên tục giảm; 3. Số ca mới bệnh nặng trên toàn quốc (bao gồm cả Hồ Bắc) đã giảm mạnh. tin tức này làm mọi người rất vui mừng! Theo tôi biết, các trường hợp nhẹ có thể được chữa khỏi, và hầu hết người chết là những bệnh nhân nghiêm trọng đã bị trì hoãn điều trị trước đây. 4. tỷ lệ chữa khỏi càng ngày càng cao, và thậm chí còn có người nói rằng số người được chữa khỏi cao hơn số người được chẩn đoán. không biết có đúng không. Trong mọi trường hợp,hiệu suất chữa khỏi cao, khiến tất cả bệnh nhân đều tràn đầy hy vọng. 5, thuốc chống vi rút Redecvir của Mỹ đã được thử nghiệm lâm sàn cho bệnh nhân và hiệu quả rất tốt. Ngay cả những bệnh nhân nặng cũng đã thuyên giảm sau khi dùng thuốc; 6. Tình hình dịch bệnh có khả năng đảo ngược, trong khoảng mười ngày sau. Điều cuối cùng này thậm chí còn truyền cảm hứng hơn. Tất cả những điều trên được tập hợp từ bạn bè từ mọi tầng lớp xã hội. Có vẻ như nguồn đáng tin cậy. Ít ra, tôi tin điều đó.

Thật không may, tỷ lệ tử vong vẫn chưa giảm. Hầu hết những người đã chết bị nhiễm bệnh ở giai đoạn đầu, không có cơ hội được nhập viện, không được điều trị hiệu quả và thậm chí có người thậm chí, còn không được chẩn đoán xác nhận ,mà nhanh chóng tử vong. Có khoảng bao nhiêu người như vậy? Tôi không biết.

Vào buổi sáng, tôi nghe thấy một cuộc trò chuyện được ghi âm, giống như một điều tra viên, hỏi đáp với một nữ nhân viên của nhà tang lễ. Người phụ nữ đầu óc lanh lẹ, suy nghĩ rõ ràng và lời nói trung thật, giống như nhân vật Lý Bảo Lị trong cuốn tiểu thuyết “Vạn tên xuyên tim” của tôi. Cô kể lại rằng nhân viên như cô tất cả đều không được nghỉ ngơi chút nào và cô cũng sắp không trụ nổi. Với lời nói đầy phẩn nộ, cô ta mắng chửi bọn quan liêu, bọn cẩu quan, mắng đến nghe thật là hả dạ. Hôm nay tôi đã thấy hai clip la hét như vậy. Người dân Vũ Hán rất tuyệt, rất giang hồ, rất trọng nghĩa khí, rất thích giúp đỡ chính quyền. Vì các quan lớn nhỏ trong chính quyền. quẹo 2,3 con phố là gặp người quen, không giúp sao được? Một thảm hoạ lớn như vậy không thể gánh được, Nhưng cũng phải cố thủ mà gồng gánh,. Điểm này tôi phải khen người Vũ Hán. Tuy nhiên, ngay cả khi bạn gánh nó, đôi khi bạn sẽ cảm thấy tâm trạng buồn chán. Tôi thay bạn gánh, bạn phải cho tôi mắng chửi. Khi người Vũ Hán mắng người,cũng rất mãnh liệt, 1 chút cũng không nễ mặt, mà còn đem cả tổ tông 3 đời của đối phương ra mắng Tôi nghĩ, có một số người, sợ rằng họ sẽ bị người Vũ Hán mắng đến chết, luôn cả tổ tông. Đừng trách người Vũ Hán. Muốn trách, hãy tự trách mình, sơ xuất không chịu trách nhiệm..

Những ngày này, người chết dường như càng ngày càng gần chổ mình hơn. Em họ hàng xóm đã chết. Em trai của người quen đã chết. Bố mẹ và người vợ của 1 bạn đã chết, và sau đó chính anh ta cũng chết. Mọi người khóc cũng khóc không nổi. Thường ngày không phải là không thấy qua bạn bè thân thuộc mất đi, đổ bệnh mà chữa trị thất bại chết đi, ai không thấy qua ? Người thân và bạn bè đã làm hết sức mình, bác sĩ làm tròn nhiệm vụ, đi về cực lạc. Mặc dù bất lực, mọi người luôn luôn có thể chấp nhận, và chính bệnh nhân cũng sẽ từ từ chấp nhận số phận. Nhưng thảm họa này, đối với những người nhiễm bệnh đợt đầu, không chỉ là cái chết, mà còn là sự tuyệt vọng: Gọi cứu trong vô vọng, cầu y vô phương, tìm thuốc không có. Có quá nhiều bệnh nhân, quá ít giường bệnh và bệnh viện cũng quá tải. Những gì còn lại, ngoại trừ chờ chết? Còn có thể làm gì? Nhiều bệnh nhân luôn nghĩ rằng những năm tháng yên ả, có bệnh đi khám bác sĩ, mà không chẩn bị tâm lý ra đi, càng không mong kinh nghiệm không trị khỏi bệnh cho mình, Cảm giác đau khổ tuyệt vọng của họ trước khi chết, sâu thẳm thẳm.Tôi đã nói với bạn tôi hôm nay, làm thế nào tôi không cảm thấy chán nản, hay buồn bã, khi nghe những thông tin như vậy mỗi ngày? Tám từ, “Người không truyền người, khả phòng khả trị” (Virus không truyền từ người qua người, có thể phòng bị, có thể chữa trị) đã biến thành phố nhộm đầy máu và nước mắt, cay đắng vô cùng.

Kính gửi các bộ phận liên quan: Một số điều, bạn vẫn phải để người Vũ Hán nói ra. Khi nói ra trong lòng cảm thấy tốt hơn. Tất cả chúng tôi đã bị phong toả ở đây hơn mười ngày và đã thấy rất nhiều điều khủng khiếp. Nếu như không cho phép giải toả nổi đau, hoặc thậm chí một vài lời càu nhàu hoặc suy tư cũng không cho, bạn có thực sự muốn tất cả mọi người phát điên lên không?

Thôi!. Phát điên cũng không giải quyết được vấn đề, chết đi họ cũng không quan tâm.. Không nói nữa.

Những ngày còn lại vẫn sẽ tiếp tục. Chúng tôi vẫn sẽ hợp tác đầy đủ với chính quyền, đóng cửa và kiên trì đến cùng. Tôi chỉ mong bước ngoặt đến sớm, và mong chờ giải toả Vũ Hán, càng sớm càng tốt, càng cầu chúc cho bệnh nhân sớm bình phục.

Thời gian dài, vấn đề ăn uống phải được đưa lên hang đầu. Điều thú vị là nhiều người có khả năng trong cộng đồng, dường như xuất hiện chỉ sau một đêm. Em trai tôi nói rằng cộng đồng của họ tự động thành lập một nhóm mua sắm tạp hóa. Sau khi mọi người vào nhóm, họ được nhóm mua đánh số và mua chung. Mỗi nhà một túi . Những túi rau nhỏ được đặt trong không gian mở của cộng đồng và chúng được chọn theo trình tự, không tiếp xúc với nhau. Nếu bạn không hài lòng với món ăn, hãy lấy nó trước. Tìm một không gian mở khác, gọi người phụ trách và cố gắng trao đổi với nhau. Họ cũng thực hiện các chiến lược mua sắm thực phẩm để làm cho mọi thứ có tổ chức hơn. Bằng cách này, mọi người không phải đến siêu thị, giải quyết nhanh gọn vấn đề ăn uống của mọi người . Hôm nay, cộng đồng của một đồng nghiệp cũng đã thành lập một nhóm mua để mua thịt heo, trứng và các mặt hàng khác. Có nhiều gói khác nhau, bao gồm thịt heo băm nhỏ, thịt băm, thịt nạc, sườn heo, v.v., trọng lượng và giá cả được đánh dấu rõ ràng. Miễn là có đủ 20 người, sẽ có người chia ra, mọi người đến lấy là được. Một đồng nghiệp hỏi tôi có muốn không? một điều tốt như vậy, tại sao không muốn? Rốt cuộc, vẫn còn hai tuần nữa. Tôi yêu cầu một phần thịt heo loại C với giá 199 tệ(650k vnđ). Cuộc sống khó khăn như vậy, nhưng cũng phải có cách.

Ngày 17 tháng giêng AL(10/2/2020)

Trời lại u ám. Nhưng bầu trời vẫn khá sáng. Chúng tôi vẫn đang tìm hiểu hoặc chờ đợi tin tốt. Ai đó đã làm một clip nói rằng nếu Chung Nam Sơn nói rằng một ngày nào đó có thể ra ngoài, bạn đoán điều gì sẽ xảy ra với Vũ Hán? Sau đó, cả đàn gà vịt lao ra ngoài bay nhảy , tất cả các loại diệu võ dương oai bung ra ngoài, các loại dáng đi kiêu ngạo, phi thường bầy ra. Hóa ra người dân ở Vũ Hán không chỉ cáng đáng, chửi bới người khác mà còn nghĩ ngợi linh tung mọi thứ.

Mười sáu tỉnh hỗ trợ trọn gói cho mười sáu khu vực thành phố của Hồ Bắc. Các nhân viên y tế đã tranh giành để đăng ký, cắt tóc ngắn, cạo đầu, các thể loại từ biệt và nhiều clip khác nhau, khiến mọi người xúc động. Người ta nói rằng các tỉnh đến Hồ Bắc không chỉ hỗ trợ cung cấp con người, mà còn mang theo thiết bị y tế và đồ bảo hộ của riêng họ. Ngay cả những vấn đề tầm thường về dầu, muối, giấm, v.v … đều được họ tự chuẩn bị mà không gây thêm gánh nặng cho địa phương. Có tới 20.000 nhân viên y tế đã đến Hồ Bắc. Tình bạn này thật nặng ký.

Tất nhiên, nổi bật nhất là Tỉnh Giang Tô (tôi sinh ra ở Nam Kinh, và tất cả các chứng từ phải được điền nơi sinh là “Giang Tô”. Tất nhiên, nơi này khiến tôi thân thiết gấp đôi!). Nó được gọi là “Tô đại cường” và cũng được gọi là “Thập tam thái bảo”. Nhiều giai thoại hài, với dòng chảy bất tận, chế giễu Nam Kinh như một cô dâu nhỏ. Gia đình đồng nghiệp của tôi, Đào Quân Khánh đang ở Thành phố Hiếu Cảm, Hồ Bắc. Anh ấy không biết nhiều về Internet, vì vậy tất cả chúng tôi đều truyền những thứ này cho anh ấy. Đặt tất cả lại với nhau, khiến mọi người cười ngã nghiêng. Chúng tôi nói với anh ấy rằng, anh ấy có trợ thủ lớn, và có nhiều trợ thủ.

Các nhân viên y tế ở Vũ Hán bị tổn thất nặng nề, điều mà tôi sớm biết. Nó cũng được tôi ghi nhớ lại vài ngày trước. Bây giờ, cuối cùng viện binh cũng đã đến, và đang đến với số lượng rất lớn. Không chỉ các nhân viên y tế, mà tất cả những người ở Hồ Bắc, đang sắp đứt hơi có thể thở phào nhẹ nhõm. Các bác sĩ địa phương mệt mỏi không thể chiến đấu, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi. Các phim hài sau vài ngày nhàm chán, lại bắt đầu quậy lại trên các trang mạng.

Cục diện chuyển hướng tốt,nhờ toàn dân dốc sức đến trợ giúp. Việc mở rộng bệnh viện dã chiến,gia tăng giường bệnh, viện binh đã đến, cách ly hiệu quả và làm việc có trật tự, cùng với sự phối hợp quả cảm của công dân Vũ Hán, tất cả cùng tiến, sự lây lan của virus đã có dấu hiệu suy yếu rõ rệt. Qua vài ngày, có thể trở nên rõ ràng hơn. Người bạn bác sĩ cũng đánh giá rằng nó sẽ đến sớm. Rốt cuộc, những lý do chính, cho sự chậm trễ mở cửa thành phố như sau: 1. Thời gian trì hoãn ở giai đoạn đầu khiến virus lây lan; 2. Phương pháp cách ly không đúng cách, khiến tình trạng lây nhiễm trở nên tồi tệ hơn. 3. Vậy tư thiết bị của bệnh viện cạn kiệt, và nhân viên y tế bị lây bệnh, điều trị chậm chạp. .Và tất cả điều này đã thay đổi, và một sự đổi ngôi có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Nhìn thấy một tin trên mạng, nó đến từ Bệnh viện dã chiến trong Sân vận động Hồng Sơn. Một bệnh nhân cho biết, gia đình ba người của anh ta đã ở trong bệnh viện dã chiến và sẽ được xuất viện trong hai ngày. Ngoài ra, trong vài ngày nữa, sẽ có rất nhiều bệnh nhân nhẹ xuất viện từ bệnh viện dã chiến. Phương pháp điều trị là sự kết hợp giữa Trung y và Tây y. Dùng thuốc Trung y và Tây y cùng uống. Các bữa ăn trong bệnh viện được cung cấp bởi Diễm Dương Thiên, là một nhà hàng rất nổi tiếng ở Vũ Hán. Các món ăn đặc biệt ngon. Bệnh nhân nói rằng anh ta ăn tốt hơn nhiều so với ăn ở nhà và tăng cân rất nhiều. Thông điệp của anh, làm cho khán giả vô cùng khích lệ. Tôi nghe nói không ít bệnh nhân sợ đi bệnh viện dã chiến vì cảm thấy nơi đó quá khó khăn , thà nhốt trong nhà còn hơn. Trên thực tế, có vẻ như các vấn đề tiếp theo không quá khó khăn, chưa kể rằng còn có nhân viên y tế chăm sóc. Trong mọi trường hợp, tốt hơn là ở nhà. Không gian trong bệnh viện dã chiến rộng và thích hợp để nhảy múa. Các cô và các dì nhập viện đều nhàn rỗi, vì vậy họ biết tự thích nghi. Tôi đã rất ngạc nhiên khi xem clip này. Các cô dì ở Vũ Hán thực sự rất ngoan cường, không chỉ ngoan cường chống dịch mà còn ngoan cường nhảy múa trong quảng trường rộng. Chúng ta có nên gọi điệu nhảy như vậy là “điệu nhảy dã chiến” không?

Bị xoá bài riết sợ rồi, và dường như tôi sắp trở thành người chuyên đi báo tin tốt. Trên thực tế, những tin tốt này rất muốn chia sẻ với mọi người, đây là thông tin chúng tôi đã chờ đợi trong một thời gian dài. Trên mạng có đủ loại phát ngôn, các lời bình hù doạ, các phân tích các chuyên gia hàng đầu và thêm vào đó là tất cả các loại tin đồn nhãm nhí. Người dân bị giam lõng trong Vũ Hán, trong cuộc trò chuyện, nói rằng họ không còn muốn biết những điều đó nữa. Tất cả những gì chúng tôi quan tâm bây giờ là chính chúng tôi. Quan tâm đến việc có ít bệnh nhân hơn hay không, liệu họ có được nhập viện hay không, liệu họ đã được điều trị hiệu quả hay chưa, liệu số người chết có giảm hay không, còn nữa,khi nào có thức ăn giao đến, chúng tôi có thể rời khỏi nhà vào ngày nào.

Tin xấu vẫn đáng lo ngại. Giáo sư Lâm Chính Bân, một chuyên gia cấy ghép nội tạng tại Bệnh viện Đồng Tế, đã qua đời vào buổi trưa ngày hôm nay. Người đàn ông 62 tuổi này vẫn còn rất sung sức và đặc biệt là người có kinh nghiệm tràn đầy, làm mọi người thở dài. Bệnh viện Đồng Tế trực thuộc Đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Trung. Trong vòng ba ngày, hai người ưu tú đã mất, và những người ở Hoa Trung rất buồn khi nghe tin này. Trong khoa mắt của bệnh viện trung tâm nơi Lý Văn Lượng từng công tác, tôi nghe nói rằng có hai bác sĩ cũng bệnh nặng đến nổi phải điều trị đặt nội khí quản. Tệ hơn nữa, vì cái chết của Lý Văn Lượng, một số nhà tài trợ đã tức giận với bệnh viện trung tâm và cho biết rằng các gói họ quyên góp,không có phần cho bệnh viện trung tâm (tôi không biết thông tin này có đúng không). Tất cả các thiết bị y tế trong bệnh viện trung tâm đang khan hiếm. Than ôi, nếu Lý Văn Lượng trên trời có linh thiên, nghe tin như vậy, chắc anh sẽ buồn hơn những người khác.

Ngày 18 tháng giêng AL (11/2/2020)

Thời tiết hôm nay vẫn như hôm qua. Không nắng, nhưng không u ám.

Xem một bức ảnh vào buổi trưa. Có một bài thơ trên lô hàng viện trợ của Nhật Bản: “Thanh sơn nhất đạo đồng vân vũ, Minh nguyệt hà tăng thị lưỡng hương”. Rất cảm động. Xem một clip khác, đó là một bài phát biểu giành giải thưởng của diễn viên Oscar. Anh ấy nghẹn ngào và nói rằng anh ấy nói cho những người không thể nói. Cũng chuyển đi. Tôi cũng thấy mọi người viết các bài báo trích dẫn câu của Hugo: “Một số im lặng coi như nói dối”. Lần này không phải là cảm động, mà là xấu hổ.

Vâng, tôi chỉ có thể chọn để xấu hổ.

Tôi không muốn xem nhiều clip la hét và kêu cứu. Tôi biết rằng dù tôi có lý trí đến đâu, tôi cũng không thể chịu đựng được. Và nhiều người còn tệ hơn tôi nhiều, càng không muốn xem. Điều chúng ta rất cần bây giờ là nhìn lên và tìm đến hy vọng. xem những người đang gặp khó khăn nhưng vẫn làm việc chăm chỉ, chẳng hạn như xem những người xây dựng bệnh viện Lôi Thần Sơn, xem những người đang phải vật lộn để sống nhưng vẫn có đóng góp, chẳng hạn như những người già nghèo khổ đã quyên góp hết số tiền tiết kiệm (tôi cũng đồng ý với lời kêu gọi không chấp nhận tiền của họ); nhìn vào vô số người mệt mỏi nhưng vẫn giữ nhiệm vụ của họ, chẳng hạn như tất cả nhân viên chăm sóc sức khỏe có nguy cơ bị nhiễm trùng. Ngoài ra, những tình nguyện viên chạy quanh đường phố và làm các dịch vụ khác nhau. Và … nhiều, rất nhiều. Nếu bạn nhìn vào chúng, bạn sẽ hiểu rằng cho đến ngày nay chúng ta không được hoảng loạn hay sụp đổ. Nếu chúng ta hoảng loạn và sụp đổ, mọi nỗ lực của họ sẽ bị lãng phí. Do đó, cho dù nhiều clip đau khổ, cho dù nhiều những tin đồn đáng sợ, xin đừng hoảng sợ, càng không thể sụp đổ. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là giữ an toàn cho bản thân và chăm sóc gia đình. Chấp hành mệnh lệnh và hợp tác đầy đủ. Nghiến răng và đóng cửa lại. Khóc thật to và thậm chí không chú ý đến dịch bệnh, cũng có thể được. Xem phim truyền hình, xem các chương trình giải trí gây cười đến chết đã bị mắng trước đây và tự mình vượt qua điều này. Có lẽ, đây là đóng góp của chúng tôi.

Hơn nữa, tình hình đang thực sự trở nên tốt hơn. Mặc dù không nhanh như mọi người mong đợi, nhưng đó không phải là hy vọng sao? Ngoài Hồ Bắc, tình hình dịch bệnh ở các tỉnh khác về cơ bản đã vượt qua điểm uốn. Hồ Bắc, với sự hỗ trợ từ nhiều phía, đang tiến tới bước ngoặt. Nhiều người đã xuất viện từ bệnh viện dã chiến ngày hôm nay. Có những nụ cười trên khuôn mặt của những người được chữa khỏi. Đây không phải là nụ cười giả tạo, mà là nụ cười trong thâm tâm họ. Mặc dù những nụ cười này, nó từng ở khắp nơi trên đường phố cách đây không lâu. Nhìn vào nó ngày hôm nay, tôi cảm thấy truyền cảm. Nhưng tôi nghĩ, với một khởi đầu như vậy, đường phố đầy nụ cười sẽ không đến sớm sao?

Nói về thành phố Vũ Hán này, tôi đã sống ở đây hơn sáu mươi năm. Kể từ khi được cha mẹ đưa đến đây từ Nam Kinh khi mới hai tuổi, chưa bao giờ rời đi. Tôi đi học mẫu giáo, tiểu học, trung học, đại học, và làm việc ở đây, là người khuân vác (tức là Bách Bộ Đình), Ký giả, Biên tập, Sáng tác, sống ở Hán khẩu(Bờ bắc sông Dương Tử) hơn ba mươi năm, và tôi đã sống ở Vũ Xương(Bờ nam song Dương Tử) trong ba mươi năm. Sống ở khu vực bờ sông, học ở khu Hồng Sơn, làm việc ở khu Giang Hán, định cư khu Vũ Xương và ẩn mình khu Giang Hạ để viết lách. Trong ba mươi năm kể từ khi tôi tốt nghiệp đại học, tôi đã tham gia vô số cuộc họp với nhiều danh phận khác nhau. Hàng xóm, bạn học, đồng nghiệp, người quen, bạn bè và thậm chí là bạn hội viên của tôi. có ký ức sâu sắc ở hầu hết mọi nơi trong thành phố. Đây thực sự là bước qua ngã rẽ, gặp người quen. Cô gái viết nhật ký và khóc lóc cầu cứu cha trên mạng, tôi nhớ rằng tôi biết cha cô ấy. Ông cũng là một nhà văn. Vào những năm 1980, tôi thường tương tác với ông ta khi tôi còn làm trong đài truyền hình. Trong vài ngày qua, đầu óc luôn hiện lên hình dáng của ông ta. Nếu không có cái chết này, rất có thể tôi sẽ không nhớ ông ta.

Tôi đã luôn nói rằng gốc rễ của tất cả những ký ức của tôi bắt nguồn sâu xa ở thành phố này, vì những người Vũ Hán này tôi đã biết từ thời thơ ấu đến tuổi già. Tôi là một người Vũ Hán đích thực. Hai ngày trước, một cư dân mạng đã gửi cho tôi một tin nhắn riêng. Cô ấy hoặc anh ấy đã gửi cho tôi một văn bản. Đó là một đoạn văn bản mà tôi đã quên. Khoảng năm nào đó của thế kỷ trước. Khi Trần Hiểu Khanh tổ chức một bộ phim tài liệu về “Một con người và một thành phố” trong bộ phim tài liệu của CCTV, tôi từng viết cho Vũ Hán. Tôi đã viết: “Đôi khi tôi tự hỏi mình, so với nhiều thành phố khác trên thế giới, Vũ Hán không phải là một nơi dễ chịu, đặc biệt là khí hậu rất khó chịu. Vậy tôi thích gì về nó? Là lịch sử Văn hóa? Hoặc phong thổ nhân tình? Hoặc hồ quang núi sắc? Thực tế, đều không phải. là lý do tôi thích nó chỉ xuất phát từ sự quen thuộc của chính tôi. Bởi vì, trước khi đặt các thành phố trên khắp thế giới trước mặt tôi, Tôi chỉ quen với nó. Nó như thể nhiều người đang đến với bạn. Trong vô số những khuôn mặt lạ, chỉ có một khuôn mặt đang mỉm cười nhìn bạn, cho bạn thấy nụ cười quen thuộc đó. Khuôn mặt này là Vũ Hán. Nhớ là sau khi phát sóng, giáo viên họa sĩ Đường Tiểu Hoà gọi cho tôi và nói rằng đoạn văn của bạn quá hay. Đây là những gì chúng ta nghĩ. Thầy giáo Đường và vợ ông ta, cô giáo Trình Lê là người Vũ Hán đích thực hơn tôi, đã sống ở Vũ Hán trong một thời gian dài hơn.

Đó là bởi vì chúng tôi đã sống ở Vũ Hán quá lâu, và chính vì chúng tôi có liên quan mật thiết với vô số người ở Vũ Hán nên chúng tôi đặc biệt lo lắng về số phận của thành phố này và chúng tôi vô cùng đau buồn vì khổ nạn của nó. Rất dứt khoát, rất nhanh lẹ và những người Vũ Hán cười nói vui vẻ mà không có lý do, những người Vũ Hán nói chuyện và khiến mọi người nghĩ rằng họ đang cãi nhau, những người Vũ Hán đầy khói thuốc và nghĩa khí giang hồ và đầy tự tin. Bạn biết rõ điều đó trước khi bạn biết họ đam mê và tuyệt vời như thế nào. Tuy nhiên, ngày nay, nhiều người trong số họ đang đau khổ và chiến đấu chống lại cái chết. Và tôi, hoặc chúng tôi, căn bản bất lực để giúp đỡ., tôi chỉ có thể hỏi nó một cách cẩn thận trên mạng, bạn có ổn không? Đôi khi còn không dám hỏi: Tôi sợ không có câu trả lời.

Những người không sống ở Vũ Hán từ nhỏ đến già, rất khó có tâm trạng như vậy, và rất khó để hiểu nỗi đau. Hai mươi ngày, tôi phải uống thuốc ngủ mỗi ngày để ngủ. Rốt cuộc tôi tự trách mình vì không đủ can đảm.

Đừng nói nữa.

Vào buổi chiều, tôi tự làm bốn món ăn và chuẩn bị sẽ ăn trong ba ngày. Trong một vài ngày, mỗi bữa ăn được chọn ngẫu nhiên. Tôi nấu thêm cơm. Con chó 16 tuổi ở nhà vì không còn thức ăn cho chó. Nó được sinh ra vào đêm Giáng sinh 2003, giống như một món quà Giáng sinh. Lúc tôi vừa được phẫu thuật tại bệnh viện. Cô con gái ở nhà một mình, cô kinh ngạc và sợ hãi, rồi nhìn những chú chó con chào đời từng con một. Chú chó con màu trắng này được giữ lại vì nó giống như một con chó đồ chơi. Theo cách này, nó đã sống ở nhà tôi 16 năm. Trước tết, tôi đã mua cho nó thức ăn cho chó trên Taobao, nhưng nó không bao giờ đến, và bên kia nói rằng họ không thể giúp được. Một ngày trước khi thành phố đóng cửa, tôi đã đến bệnh viện thú cưng để mua một ít. Không ngờ rằng, vẫn thiếu trầm trọng. Gọi cho bác sĩ tại Bệnh viện thú cưng và được cho biết: Bạn có thể cho nó ăn cơm. Vì vậy, tôi phải nấu thêm một phần cho nó.

Trong khi đang nấu ăn, đồng nghiệp đã nói với tôi rằng bạn cùng lớp của cô ấy đã sinh mổ ở khoa phụ sản thành phố vào buổi chiều, và sinh ra một cậu bé mập 4.2kg. Cô cũng nói rằng sự ra đời của cuộc sống mới khiến mọi người hạnh phúc.

Đây là tin tức tốt nhất ngày hôm nay. Vâng, sự xuất hiện của cuộc sống mới là hy vọng tốt nhất được trời ban.

Ngày 19 tháng giêng AL(12/2/2020)

ngày thứ 21 thành phố đóng cửa.

Hơi hoang mang. Đã đóng cửa thành phố chừng đó ngày rồi ư? Chúng ta vẫn có thể cười đùa trong các group? Vẫn có thể trêu chọc nhau? Vẫn thảnh thơi bình phẩm mình đã ăn những món gì? Thật đáng nể.

Tôi nằm trên giường, mở điện thoại di động, thấy đồng nghiệp đăng status mới. Cô ấy khoe chạy được 3km từ phòng bếp ra phòng khách. Nể thật! Vì nó hoàn toàn khác với cảm giác khi chúng ta vừa chạy vừa ngắm cảnh ven hồ. Tôi nghĩ, chắc mình đã già, nếu làm như vậy, e rằng tôi sẽ ngất mất.

Hôm nay trời rất trong xanh. Xế chiều có ló ra chút nắng, mùa đông bớt ảm đạm hơn.

Hô qua,lệnh phong tỏa đã được gửi đến từng khu phố. Không ai được ra ngoài. Lệnh phong tỏa này nhằm mục đích cách ly nghiêm ngặt hơn. Bao ngày trôi qua, chứng kiến bao bi kịch, mọi người đều thấu hiểu, và vì thế, đều chấp nhận.

Suy nghĩ đến vấn đề ăn uống của mỗi nhà, nên cứ cách ba ngày hay 5 ngày, mỗi hộ được phép cử một người ra ngoài mua thức ăn cho cả nhà trong ít ngày. Vậy nên, mấy bữa nay, người Vũ Hán đều đổ ra đường, chia nhau đi các ngả mua sắm và tích trữ lương thực.

Hôm nay, đồng nghiệp cắt cử ông xã làm “Lôi Phong sống”, ra ngoài mua đồ ăn cho gia đình cô ấy, nhân tiện cũng mua giúp tôi và gia đình Sở Phong mỗi nhà một túi lương thực. Anh ấy còn nhiệt tình ship đến tận cửa. Tôi thuộc nhóm dễ lây nhiễm, Sở Phong thì đau lưng, khó đi lại. Vì thế chúng tôi trở thành đối tượng được chăm sóc.Trong túi lương thực có đủ thịt, trứng, cánh gà, rau và hoa quả. Trước thời điểm đóng cửa thành phố, nhà tôi chưa bao giờ nhiều đồ ăn đến thế. Tôi vốn ăn ít, nói đùa với đồng nghiệp chừng này đủ cho tôi dùng trong 3 tháng.

Anh cả của tôi bảo, khu nhà anh ấy sống, người ta chỉ mở một cổng ra vào. Cách ba ngày mỗi hộ được cử một người ra ngoài. Còn ở khu nhà anh út tôi, có một anh chàng shipper, chuyên nhận đơn và đi mua đồ ăn cho các hộ gia đình. Anh út có order anh chàng shipper mua một túi lớn rau cỏ, trứng gà, gia vị, nước khử trùng, và mỳ tôm. Nhờ thế, gia đình anh có thể ở yên trong nhà dăm bảy ngày nữa. Khu nhà anh út nằm đối diện Bệnh viện Trung tâm (thành phố Vũ Hán), là tiểu khu mà mấy hôm trước bị liệt vào khu vực nguy hiểm nhất. Anh út tôi bảo: “Chúng ta phải cố gắng và kiên trì, mong là cuối tháng hai sẽ có chuyển biến tốt.”

Vâng, có lẽ tất cả mọi người đều nguyện cầu như vậy.

Thời điểm gian khó, người thiện lương vẫn rất nhiều. Nhà văn Trương Mạn Lăng từ Vân Nam gửi cho tôi một đoạn clip, quay lại hành trình chị ấy về huyện Doanh Giang quyên góp cứu tế cho Hố Bắc năm xưa, được gần trăm tấn khoai và gạo. Chị ấy bảo nơi đó là quê hương của “Lễ tế thanh xuân”. “Lễ tế thanh xuân” là bộ phim mà những người thuộc thế hệ tôi đều yêu thích. Vì đó là cuốn nhật ký tuổi thanh xuân của chúng tôi. Tôi tới Vân Nam nhiều lần, nhưng chưa từng ghé Doanh Giang. Giờ thì tôi không thể quên địa danh này.

Tôi vừa ăn cơm vừa lướt mạng. Đa số vẫn là những tin tức cũ. Tin giật gân thì tất nhiên vẫn rất nhiều. Bạn bè nhiệt tình post, share, tô hồng, bôi đen, giăng mắc đủ cả. Điện thoại hết cả dung lượng, tôi đành học theo các quản lý mạng, delete như vũ bão.

Rất ít tin tức mới. “Tình hình dịch bệnh đã có chuyển biến tích cực. Con virus bất trị có vẻ như đã bắt đầu thắm mệt. Mặc dù, số ca tử vong không ngừng tăng, nhưng chúng ta sẽ sớm được thấy ánh sáng cuối đường hầm,…”Vậy nhưng, tôi lại thấy bất an.Tiếng còi cấp cứu đã thưa hơn, nhưng người Vũ Hán cũng ít tự thoại hơn. Điều này cho tôi hai cảm nhận: Một là, mọi thứ đã có trật tự hơn, công tác kiểm soát dịch bệnh đã đi vào quỹ đạo. Chỉ cần gọi cấp cứu là có người chịu đến giúp bạn. Và hai là, người Vũ Hán, dường như đã trở nên trầm tư hơn.

Ở chỗ chúng tôi, thâm tâm ai cũng đều chịu tổn thương. Sự thực này không thể quanh co chối cãi. Dù đó là nhóm người khỏe mạnh đã giam mình trong nhà hơn 20 ngày (gồm trẻ em), hay những người nhiễm bệnh vật lộn trên đường phố giữa trời mưa gió, hay những người còn sống, đăm đắm dõi theo những chiếc xe cà tàng chở từng bao tải đựng xác người thân của mình ra khỏi thành phố, hay những nhân viên y tế bất lực chứng kiến từng bệnh nhân trút hơi thở cuối cùng.Vân vân và vân vân.Những thương tổn này, có lẽ sẽ còn ám ảnh chúng tôi trong nhiều năm tháng nữa. Nếu ngày nào đó dịch bệnh kết thúc, tôi nghĩ Vũ Hán cần rất rất nhiều bác sỹ tâm lý. Nếu được, nên chia từng tốp bác sỹ theo từng tiểu khu, tiến hành điều trị tâm lý cho từng người dân. Chúng tôi cần giải tỏa, cần gào khóc, cần giãi bày, cần an ủi. Hô hào khẩu hiệu không làm vơi bớt nỗi đau của người Vũ Hán.

Tâm trạng của ngày hôm nay, chất chứa nhiều nỗi niềm, tôi đã cố nén nhưng quả thực không hề dễ chịu.

Nhiều thành phố đã cử cán bộ nhân viên đến hỗ trợ các Lò hoả thiêu ở Vũ Hán. Nhóm tình nguyện giương cao cờ tổ quốc và biểu ngữ, chụp hình lưu niệm rầm rộ, rồi nhiệt thành đăng tải lên mạng xã hội. Họ đông lắm, nhìn mà lay động tâm can, nhưng cũng nổi cả da gà. Cảm ơn họ đến cứu trợ chúng tôi, nhưng cũng xin thưa: Không phải việc gì cũng nên dong cờ đánh trống.
Xin đừng làm chúng tôi sợ.

Chính phủ yêu cầu cán bộ nhân viên của mình về hỗ trợ tuyến dưới là việc tốt. Và tôi cũng tin rất nhiều người trong số họ đã tận tâm tận lực. Nhưng bạn tôi có gửi cho tôi clip ghi lại hình ảnh những người đó, họ giương cao cờ tổ quốc, dàn hàng chụp hình lưu niệm, như thể, họ sắp đến một địa điểm du lịch, mà không phải đến làm việc tại một vùng dịch cực kỳ nghiêm trọng và nhiều khổ nạn. Chụp hình xong, họ xé bỏ quần áo bảo hộ, vứt vào thùng rác ven đường. Bạn tôi hỏi, họ làm gì vậy? Sao tôi biết được. Tôi nghĩ, có lẽ họ đã quen như vậy. Họ đã quen làm việc gì cũng phải theo nghi lễ, nghi thức, cao giọng biểu dương khen ngợi. Nếu xuống tuyến dưới công tác là việc làm thường xuyên, như hàng ngày họ xách cặp đến cơ quan, thì có cần phải giương cờ gióng trống như vậy không?

Tôi còn chưa viết xong đoạn trên đã lại nhận được một clip khác bạn bè gửi trong group. Càng xem càng thấy nhức nhối. Ở một bệnh viện dã chiến nào đó, hình như có lãnh đạo đến thị sát. Mấy chục người đứng nghiêm trang, trong đó có cả quan chức, nhân viên y tế, và có lẽ cả người bệnh. Tất cả đều đeo khẩu trang, đứng quay mặt về phía giường bệnh mà bệnh nhân đã nằm kín chỗ, cao giọng hát bài “Không có ĐCS thì không có Trung Quốc đổi mới”. Tuy ai cũng thuộc lời, nhưng có cần hát vang trong phòng bệnh không? Họ có để tâm đến cảm giác của người bệnh không? Đây là bệnh truyền nhiễm kia mà? Bệnh này gây khó thở kia mà?

Vì sao đại dịch ở Hồ Bắc lại ngày càng nghiêm trọng như vậy? Vì sao quan chức Hồ Bắc bị cư dân mạng phỉ báng như vậy? Vì sao các biện pháp của Hồ Bắc lại liên tục mắc sai lầm như vậy? Sai lầm nối tiếp sai lầm, khiến nhân dân khổ chồng thêm khổ. Đến lúc này mà chưa vị nào chịu tỉnh ngộ ư? Chưa có dấu hiệu chuyển biến tích cực, nhân dân vẫn đang chịu khổ, bao người phải giam mình trong nhà, sao đã vội giương cờ, hát vang, ca tụng?

Tôi còn muốn nói thêm: Khi nào thì cán bộ viên chức bỏ những nghi lễ ra quân rầm rộ kia? Khi nào thì họ thôi chụp ảnh lưu niệm? Khi nào lãnh đạo đi thị sát không cần hát ngợi ca. Khi nào không cần diễn kịch làm màu nữa? Khi ấy, có lẽ chúng ta mới hiểu những điều cơ bản, mới biết thế nào là người thực việc thực.

Bằng không, nỗi khổ của quần chúng biết đến khi nào mới chấm dứt?…”

Ngày 20 tháng giêng AL(13/2 /2020)
Vũ Hán, Hồ Bắc cuối cùng cũng đã thay tướng. Trên thực tế, nó không quan trọng đối với chúng tôi với những người được điều đến đây. Điều quan trọng là ai có can đảm để kiểm soát dịch bệnh.Có lẽ sau đó họ sẽ hiểu bá tánh hơn.

Mở cửa sổ vào buổi trưa và thấy mặt trời trở lại. Hôm nay là đầu thất của Lý Văn Lượng, phải không? Đầu thất là ngày để những kẻ đi xa quay đầu nhìn lại. Lý Văn Lượng nếu có linh thiêng, quay lại chốn cũ, anh ta sẽ thấy gì?

Từ tối qua, mạng đã chập chờn trong hai ngày nay, và đột nhiên hoạt động tốt trở lại. Nhật báo Trường Giang đã kích thích vỏ não của nhiều người bằng ba bài bàn luận ma thuật. Sau khi xem, mọi người cảm thấy như họ đang được sống lại. Sức sống này đến từ mong muốn chửi rủa. Trên thực tế, chửi rủa mọi người hoặc chửi rủamọi thứ là một cách tốt để xoa dịu tâm trí của bạn. Ông nội của con gái tôi sống đến 99 tuổi. Có lần hỏi cụ, bí quyết sống thọ của cụ là gì? Cụ nói, ăn thịt béo, không tập thể dục, chữi rủa đủ thứ chuyện. Hãy nhìn xem, bí quyết thứ ba là chửi rủa. Người Vũ Hán chán ở nhà, không có gì để làm, chán và buồn, và điều này đòi hỏi phải được trút giận. gặp gỡ tán ngẫu lại không được vì sợ truyền bệnh, Mở cửa sổ ca hát cũng không được ,vì sợ bọt khí dung; Khóc than Lý Văn Lượng, cũng không được sợ không ổn định. Hơn nữa, người dân ở Vũ Hán rất thích và biết cách chửi rủa người khác. Sau những lời chửi rủa, có một sự sảng khoái toàn thân, giống như người dân miền Bắc cảm giác ra khỏi nhà tắm vào một ngày giá lạnh vậy. Tôi phải nói rằng cư dân mạng có giác quan rất chuẩn. Cảm ơn “Trường gian nhật báo”. Bạn đã cho những người ủ rũ có cơ hội la hét và chửi rủa. Hơn nữa, sau cái chết của Lý Văn Lượng, các tờ báo Thượng Hải đã đưa lên trang nhất tin của anh ta để thương tiếc anh ta. Mấy người không xa bệnh viện của Lý Văn Lượng bao nhiêu. Trang bìa của bạn thì sao? Người ta ước tính rằng nhiều người ở Vũ Hán nhớ món nợ này và nhẫn nhịn để đó. Tất nhiên, sau tất cả, chửi rủa người khác cũng không được, chửi rủa tụi bây cũng không được nữa sao? Ngủ một đêm thức dậy và muốn xem liệu an ninh mạng đã xóa bài đăng chửi rủa báo chí chưa. Kết quả là, họ đã không làm thế! Bài trên báo đã bị xóa. Điều này làm cho mọi người có chút thú vị.

Dịch vẫn còn cấp bách, nhưng chủ đề Internet đang thay đổi thường xuyên. Buồn buồn vui vui. Vũ Hán, Hồ Bắc cuối cùng đã thay tướng. Trên thực tế, nó không quan trọng đối với chúng tôi, với những người được điều đến đây. Điều quan trọng là ai có can đảm để kiểm soát dịch bệnh, không còn lặp đi lặp lại, mắc phải những sai lầm cơ bản, không được đụng vào những thứ chủ nghĩa hình thức, mà không có bất cứ ý nghĩa gì, và không còn lặp đi lập lại những điều vô nghĩa và sào đi nấu lại những câu vô nghĩa và trống rổng. Thế là đủ rồi.

Đối với các quan chức chính phủ Hồ Bắc bị cách chức,trị nước và an dân đều không làm được. Để khổ nước khổ dân như vậy, và sẽ không khó để dân thường tức giận. Tôi chỉ không biết liệu họ có thuyên chuyển đến nơi khác và tái phục chức hay không. Trước đây, hoàng đế có một phương pháp “Tuyệt không sử dụng”, Đối với lũ quan chức sai phạm nghiêm trọng này,làm đất nước và bá tánh chịu thảm hoạ nghiêm trọng như vậy. Phương pháp này ít nhất có thể áp dụng và có thể coi là nhẹ nhất. Tôi nghĩ, hãy để họ về nhà và trở thành lão bá tánh. Có lẽ sau này họ sẽ hiểu mọi người hơn.

Có một tin tức hôm nay khiến tôi buồn: hoạ sĩ Lưu Thọ Tường đã qua đời vào sáng sớm. Sớm đã biết rằng ông ta bị viêm phổi mới tấn công, nhưng không ngờ đến là, ông ta đã không qua khỏi chặn này. 2 bên hàng xóm của tôi đều là họa sĩ, vì vậy tôi cũng biết anh ta. Điều làm trái tim tôi tan vỡ hơn nữa là một bức ảnh từ người bạn bác sĩ của tôi. Điều này làm cho nỗi buồn mấy hôm trước lại tái phát. Trong ảnh, điện thoại di động của chủ sở hữu bị nhà tang lễ ném xuống đất và chủ nhân của chúng đều đã hoá thành tro bụi. Đừng nói nữa.

Hãy nói về dịch bệnh. Ở tất cả các tỉnh thành khác trừ Hồ Bắc, số ca nhiễm được xác nhận đã giảm trong chín ngày liên tiếp. Mà Hồ Bắc, lại tương phản, đã thấy số ca chẩn đoán tăng theo cấp số nhân ngày hôm nay, khiến tất cả những người theo dõi kinh sợ. Trong thực tế, mọi người đều biết lý do. Trong thuật ngữ, đây là :Tồn động”. Điều đó có nghĩa là, trước đây có rất nhiều người không thể vào bệnh viện. Họ chỉ có thể vật lộn để chết ở nhà. Hiện tại, chính phủ đã sử dụng hết tất cả các phương tiện, để cách ly tất cả bệnh nhân được chẩn đoán vào bệnh viện và cách ly tất cả các ca nghi nhiễm. Con số của ngày hôm nay có lẽ là đỉnh điểm, phải không? Người ta ước tính rằng sẽ không có nhiều người như vậy sau chuyện này. Mặc dù có nhiều lý do khách quan khác nhau cho các lỗi lầm trước đây, nhưng đối với bá tánh, tất cả các khách quan và tất cả các lý do , đều là mạng người. Đổ thừa là vô ích,, và cư dân mạng bới rõ ràng từng người một ra. May mắn thay, Clip cầu cứu than khóc cần giúp đỡ đã thực sự biến mất trong hai ngày này. Lần này, tôi tin rằng không phải an ninh mạng đã khiến họ biến mất.

Điều rõ ràng là các biện pháp của chính phủ ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn và các phương pháp đang dần trở nên nhân văn hơn. Nhiều công chức được gửi đến cấp cơ sở để giúp đỡ cộng đồng, và thậm chí các cơ quan như Hiệp hội văn học đã gửi các chỉ thị, nhân viên chuyên môn và kỹ thuật với Đảng viên cũng được cử đi như bình thường. Một người phụ trách một số hộ gia đình, giúp chính phủ hiểu điều kiện vật chất, nhu cầu sống của họ, v.v. Đồng nghiệp là phó tổng biên tập Tạp chí Văn học và Nghệ thuật Trường Giang. Mặc dù cô ta từng tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng với bằng thạc sĩ, nhưng cô là lớp người được trả lương thấp hơn công chức. Cô được sắp xếp để quản lý 6 hộ gia đình. Nghe cô ta kể về hiện trạng của các gia đình đó thật thê lương. Hiện giờ các gia đình nhỏ chủ yếu là trẻ em neo đơn và nhiều người già. Có một cặp vợ chồng trẻ phải xa cách nhau. Mạnh ai lấy chăm sóc người già của họ, người vợ lại quản thêm con nhỏ, và người chồng chịu trách nhiệm mua sắm. Thành phố Vũ Hán rất lớn. Từ nhà này đến nhà kia, cho dù có xe hơi, cũng đi lại rất khó khăn. Như mọi khi, nhiều người cảm thấy e ngại khi họ làm như vậy, nhưng bây giờ họ may mắn hơn so với những bệnh nhân và gia đình có người đã mất, vì rốt cuộc, ai cũng sống sót, còn có thể chăm sóc cho nhau. Nói cho cùng, chúng tôi còn phải kiên trì,chúng tôi tin tưởng chính phủ.

Vật phẩm chi viện cũng liên tục đổ về Hồ Bắc. Buổi tối, em trai cho biết, thành phố Pittsburgh (Hoa Kỳ) đã tặng 180.000 khẩu trang y tế cho Vũ Hán và đã được vận chuyển bằng máy bay của hãng hàng không quốc gia Trung Quốc. Họ cũng có kế hoạch sắp xếp nhiều thiết bị y tế khác lần lượt chở đến. Chị vui lòng viết nó vào ngay hôm nay chứ? Tôi nói, được thôi. Pittsburgh và Vũ Hán là 2 thành phố kết nghĩa. Tôi đã ở đó hai lần nhiều năm trước và tôi thực sự thích không khí ở đó. Nhưng đối với em trai, nó không quan trọng, nó là thành phố thân thiện hay không. Vì con trai và cháu gái của em đều sống ở Pittsburgh. Tại tâm dịch, em ấy muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình đến sự đóng góp của thành phố Pittsburgh.

Nhân tiện, tôi muốn ghi chú: có một nhà xuất bản, một cuốn sách ảnh được xuất bản trước đó, rằng thịt cầy hương có thể ăn được và vân vân.Trên sách ghi phụ trách kiểm duyệt là “Phương Phương”. Một số người đánh dấu tên tôi trong cuốn sách, và sau đó chửi mắng tôi. Điều tôi muốn nói là: “Phương Phương” này không liên quan gì đến tôi. Hôm nay tôi cũng nói đùa với đồng nghiệp của mình, khi nào tôi trở thành biên tập viên sách? Năm đó tôi đã là tổng biên tập rồi.

Dừng lại hôm nay, và trích dẫn lời của kẻ trừng phạt để kết thúc vậy:
“Không kỳ vọng pháo hoa tháng ba hạ Dương Châu.
Nhưng kỳ vọng pháo hoa tháng ba được xuống lầu”

Phần 1: https://www.facebook.com/khang.phuc.7121/posts/2539114033042807

RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular