Saturday, July 27, 2024
HomeDU LỊCHBLOGMọi thứ buồn bã, mơ hồ của tuổi trẻ làm động lực...

Mọi thứ buồn bã, mơ hồ của tuổi trẻ làm động lực cho tôi đi tới tận hôm nay. !

Tôi được 2 tuổi thì gia đình bỏ trốn từ khu kinh tế mới tự túc về lại Sài gòn.
Nhà cửa bị cộng sản tịch thu,nên cả nhà 10 mạng phải lang thang ở trọ với một bộ đồ tơi tả duy nhất trên mình.
Tôi nhớ, có một đêm cả nhà nhốn nháo lắm nhưng vì bé quá nên không biết việc gì, chỉ nghe bố bảo cùng lắm ra sạp chợ Bà Hoa ngủ. ( trong trí óc non nớt của mình, cái việc sạp chợ là một điều lý thú và bí hiểm lắm 😯)
Lúc đó cả gia đình 10 người chúng tôi đang ở tạm một cái chuồng heo cũ bỏ hoang nhà một người bạn của anh trai lớn.
Tôi được 3 tuổi thì gia đình cũng tìm được một miếng đất hoang ( tiền thân là bãi rác ) nằm khuất trong một góc kẹt của khu Tân Việt . Chung quanh làm nghề mổ heo lậu nên mỗi bốn giờ sáng tôi vẫn còn ám ảnh tiếng rống của lũ heo bị hành quyết và mỗi ngày cả nhà tôi phải hít thở bầu không khí rác thải ra từ lò heo ấy.
Cả xóm làm nghề mổ heo nên có lẽ gia đình tôi là thành phần nghèo quá mức cho phép. Lúc đó chỉ nhớ cả xóm con nít ( lẫn người lớn) kì thị mình ( chắc có lẽ tại gia đình nghèo quá )
Hồi bé tóc dài ngang thắt lưng vì bố chẳng bao giờ cho cắt, mỗi lần mấy đứa bạn trong xóm bắt nạt là y như rằng tụi nó túm tóc kéo, vừa đau vừa sợ nhưng không dám khóc ( sợ khóc bố biết sẽ bị ăn đòn thêm ) Bố đã cấm tiệt kg được chơi với tụi nó từ đầu, chơi bị bắt nạt thì chỉ có nước bị đánh tiếp 🤕
Có lẽ vì thế nên khi lớn tôi đi về lặng lẽ như chiếc bóng. Năm 22 tuổi nhà tôi dọn khỏi khu đó sau gần 20 năm sống, cả tuổi thơ tôi ở đó, làm bạn với cây cỏ khu sau nhà, làm bạn với ô cửa sổ nơi gác mái nhìn qua mái tôn hoen rỉ của lò mổ, làm thơ và hát những bài nhạc thật buồn.
🍂
Hồi tưởng lại vì chiều qua có anh hàng xóm cũ (chồng một chị gái hiền lành xinh nhất xóm) đạp xe ngang qua quán và chạy vào nhận người quen cũ.
Anh bảo anh chị vẫn dõi theo face của P, anh nói nhiều lắm về những ngày tháng cũ, một người tôi chỉ nhìn từ xa trong tuổi thơ mình ( vì đuôi nhà vợ anh cặp sát cửa nhà tôi ), hồi ấy tôi thấy mình nhỏ bé, nhạt nhoà và khổ sở biết bao nhiêu.
Nhưng chưa bao giờ tôi quên con hẻm xóm cũ. 🍁
Cảm ơn mọi thứ buồn bã, mơ hồ của tuổi trẻ làm động lực cho tôi đi tới tận hôm nay. !

P/s
Tôi rất muốn viết về mẹ mình, về cả tuổi thơ tôi chưa bao giờ kg có ngừoi lạ ở nhờ, vì mẹ tôi lúc nào cũng nuôi dùm con cháu cho một ai đó, ( như bạn bè của bố chẳng hạn ) Nhà nghèo như thế nhưng bà luôn luôn nhận lời họ. Kể cũng lạ .

RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular