Nguyễn Xoan
Vẫn nụ cười và thần thái kiên cường tự tin của bố nhưng trông bố gầy hơn nhiều so với dịp tôi được gặp bố lần trước.
Cũng là trao nhau những lời thăm hỏi và lời chúc tết, cũng là cháu hát cho ông nghe bài thơ chúc tết nhưng khác với những năm qua vì có một vách ngăn mang tên Cộng Sản nên mặc dù khoảng cách rất gần nhau nhưng ông nội và cháu chẳng thể chạm tay nhau. Chỉ có thể chạm vào tấm kính chắn.
Trẻ con ngây thơ vô số tội đã có những câu hỏi khiến ông nội chảy ngược nước mắt vào trong.
Những món đồ ăn mang hương vị quê hương ngày tết cũng bị trại giam thẳng thừng từ chối. Mặc cho vợ chồng tôi va 2 cháu nhỏ đã cương quyết cuối cùng thì dù trời đang nắng họ cũng đuổi cả nhà ra sân đứng.
Cuộc nói chuyện bị giám sát và thỉnh thoảng bị giật ngang điện thoại
Cận kề ngày tết nên cảm xúc cả 2 bên tất nhiên sẽ khác nhiều so với những lần gặp trước. Thay vì bao Lixi va những nụ hôn cháu lúc ẵm trên tay thì giờ ông nội chỉ gửi cháu một nụ hôn nhẹ qua chiếc điện thoại với âm lượng bé xíu
vợ chồng tôi bật khóc ngay trước mặt ông vì thấy cảnh tượng ấy nhưng ông vẫn cố ngước mắt lên cố cho nước mắt không rơi xuống
Tết là lúc người ta dù đi đâu cũng mong được về sum họp gia đình nhưng ở đâu đó trong nước Việt Nam này vẫn có rất nhiều người ăn tết trong tù vì quê hương.
Mỗi cái tết trôi qua. Mẹ già thêm 1 tuổi
Tuổi thơ các cháu trôi qua 1 năm.
Thời gian và tuổi tác của mẹ già chẳng thể chờ con.
Chỉ mong Việt Nam sớm không còn Cộng Sản để gia đình của những anh hùng dân tộc sớm có tết đoàn tụ