Monday, December 23, 2024
HomeBình Luận-Quan ĐiểmKHẨU NGHIỆP CÓ THẬT KHÔNG?

KHẨU NGHIỆP CÓ THẬT KHÔNG?

Nguyen Hoang Anh

Lịch sử khẩu nghiệp hiện đại của VN mở đầu với vụ Huyền Chip bị Trần Ngọc Thịnh và đám đông chủ yếu là nam giới độc hại, trong đó điển hình là các thành viên VOZ và nhà báo Cu Trí, ném đá. 

Vụ tiếp theo là nick Thiên Lương hung hăng tấn công cụ Dương Tường chỉ vì vài lỗi dịch thuật nhỏ. 

Gần đây là Phương Hằng săn đuổi các nghệ sĩ, nhà báo trong đó có nhà báo Hàn Ni, vì “nằm mơ” thấy họ gian lận, và bị họ kiện lại. Đặc biệt nhà báo Hàn Ni còn lập cả một kênh tấn công lại Phương Hằng. 

Trong xã hội luật pháp không nghiêm, những kẻ nhơn nhơn khẩu nghiệp thế làm xã hội đảo điên, lòng người bất an. Nhưng những kẻ điên cuồng sớm muộn sẽ tự hại mình. 

Rất logic là bà Hằng được vào nhà đá, bà Ni tổ chức party ăn mừng và tiếp tục tấn công bà Hằng. Hôm nay bà Ni cũng vào nhà đá. 

Cụ Dương Tường ra đi ở tuổi 94, được cả xã hội thương tiếc, Thiên Lương không ai biết chui rúc chỗ nào. 

Huyền Chip thành danh trên đất Mỹ, làm TS ở Stanford, ra sách nổi tiếng toàn cầu, VOZ tan rã còn Trần Ngọc Thịnh đã ra người thiên cổ, những kẻ khác cũng chả ai làm nên cái vẹo gì!

Những case như vậy còn quá nhiều, kịch bản luôn là bọn GATO muốn kéo người thành đạt xuống để mong ké chút fame của họ còn đám đông hèn mọn a dua theo để cảm thấy bớt hèn kém. Nhưng vàng thật thì không sợ lửa, đám rơm rạ muốn thiêu đốt họ chỉ tự biến mình thành tro!

NẾU KHÔNG LÀM ĐƯỢC GÌ TO TÁT, ÍT NHẤT TÍCH CHÚT KHẨU ĐỨC ĐI!

https://www.facebook.com/groups/778019953000802/permalink/1384343102368481/

————

Trần Mạnh Kiên

Đây là 1 trong những bài hồi xưa tôi viết phản đối anh Thịnh này:

“Tôi có thể không đồng ý với điều anh nói nhưng tôi sẽ bảo vệ đến chết quyền được nói những điều đó của anh”. Đây là câu của Evelyn Beatrice Hall trong 1 quyển tiểu sử về Voltaire, nhà triết học khai sáng vĩ đại người Pháp. Đây có thể là câu nói được trích dẫn nhiều nhất để bảo vệ Quyền Tự do ngôn luận, một trong những quyền cơ bản thiêng liêng của con người, đã được ghi vào Tuyên ngôn Nhân quyền của Liên Hợp Quốc. Khi đã được coi là “thiêng liêng” thì nó phải được coi là nguyên tắc tối cao và mọi hành vi đi ngược lại nó đều không thể chấp nhận được. Tất nhiên, tự do ngôn luận không ở đâu là tuyệt đối và nó luôn phải chịu sự chế ước của xã hội. Tranh cãi về giới hạn của tự do ngôn luận hay tự do học thuật luôn là vấn đề phức tạp và gây nhiều tranh cãi, ngay trong cả những xã hội đã có mức độ phát triển cao về tri thức như Mỹ. Chính vì sự phức tạp này nên nếu có phát ngôn hay một tác phẩm nào bị cho là gây ảnh hưởng không tốt tới xã hội thì phải được phân định đúng sai tại tòa án là nơi về lý thuyết, các lý lẽ phản đối và ủng hộ được lắng nghe công bằng.

Quay trở lại vụ việc anh Trần Ngọc Thịnh, một học giả Fullbright, tức là một người được mặc định là có tri thức cao của xã hội do đã sang học ở Mỹ bằng học bổng danh giá của Quốc hội Mỹ lại đề nghị Cục Xuất bản đình chỉ lưu hành quyển sách của cô Huyền Chíp là một sự việc không thể coi thường. Nếu anh Thịnh cho rằng quyển sách của cô Huyền không nên được lưu hành vì gây ảnh hưởng không tốt tới xã hội thì anh phải thu thập chứng cứ, đưa ra lập luận và khởi kiện quyển sách tại tòa án. Đây mới là cách hành xử văn minh, đúng tầm với 1 người được coi là có tri thức như anh. Đằng này, anh lại muốn lạm dụng quyền lực hành chính của nhà nước để đòi cấm quyển sách này là một việc làm đi ngược lại các giá trị phổ quát của nhân loại, đi ngược lại quyền tự do ngôn luận thiêng liêng. Đáng ra đã từng học ở Mỹ, một nơi các hoạt động tranh luận phát triển nhất thế giới, anh phải góp phần thúc đẩy quyền tự do ngôn luận ở Việt Nam thì anh lại làm việc đáng xấu hổ này. Nói thêm là tôi tin rằng anh cũng thừa biết nếu mang quyển sách ra tòa thì anh không có nổi 1% thắng kiện vì chả nơi đâu có luật cấm một tác phẩm văn học phóng tác, cũng chả có luật nào qui định một tác phẩm ghi “Nhật ký hành trình” thì chỉ được ghi lại y nguyên những gì đã xảy ra. Việc đúng, sai, hay, dở của quyển sách này và những quyển sách khác đáng lẽ phải được phán xét ở nơi công cộng bằng những lý lẽ xác đáng và người đọc sẽ là người bỏ phiếu có chọn nó hay không bằng việc bỏ tiền ra mua nó. Đó là những nguyên lý cơ bản của một xã hội tự do và văn minh.

Nếu một người nào khác lên tiếng đòi cấm quyển sách thì tôi cũng không cần phải viết dài dòng nhưng việc này lại do 1 người tạm coi là có tri thức cao đã từng học ở 1 nước văn minh về làm nên được nhiều người tán thưởng. Vì vậy, tôi tin rằng với những người ủng hộ tự do ngôn luận và những giá trị của 1 xã hội văn minh thì phải phản đối lại hành động đáng xấu hổ này. Đừng để sự cay cú và bực tức cá nhân che mờ lý trí và lương tri.

https://www.facebook.com/photo?fbid=10151901320478501&set=a.10151173104803501

RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular