Friday, December 27, 2024
HomeBLOGCHUYỆN CHÀNG SINH VIÊN MỸ VÀ BỮA CẦY TƠ 7 MÓN.

CHUYỆN CHÀNG SINH VIÊN MỸ VÀ BỮA CẦY TƠ 7 MÓN.

Nghia HP Nguyen

Mình nhớ câu chuyện này đăng trên trang web nào đấy. Vì đã rất lâu nên mình không còn tìm ra đường dẫn . Chuyện như sau:

Một sinh viên Mỹ đến Việt Nam để học ngôn ngữ Việt. Trong mắt cậu, VN là một quốc gia gần gũi vì cuộc nội chiến 1960-1975 mà Hoa Kỳ, quốc gia của cậu can thiệp và phải bỏ cuộc, đồng thời VN cũng xa lạ và gây tò mò cho cậu vì một nền văn hóa khác biệt. Vài tháng đầu tiên khi đặt chân đến VN cậu háo hức với những cuộc đi bộ thăm thú Hà Nội vào những ngày nghỉ cuối tuần.

Vào một trưa chủ nhật, trên đường cuốc bộ về nhà trọ, cậu bỗng thấy bao tử kêu đói. Cậu quyết định sử dụng một bữa trưa ngoài phố thay vì các bữa trưa quá quen thuộc ở nhà trọ, tuy mang ít lo lắng có thể bị tiêu chảy sau bữa ăn mạo hiểm. Lúc này tiếng Việt của câu đang ở trình độ ghép các ký tự thành câu nhưng hầu hết không hiểu ý nghĩa của câu. Cậu nhìn vào một quán ăn. Quán ăn bẩn thỉu nhộn nhạo và ầm ỹ. ” Không sao!” cậu mỉm cười. “Mình đang tìm hiểu về VN. Nhập gia tùy tục”

Cậu đọc dòng chữ trên bảng hiệu ” Cầy tơ 7 món-kính chào”.  Kính chào” thì cậu hiểu, nó là welcome to you, còn “cầy tơ 7 món” thì cậu chịu. Cậu đoán nó là tên nhà hàng thì phải

Cậu mạnh dạn bước vào.

Cậu vô cùng ngạc nhiên vì tất cả thực khách người Việt đang ăn ngẩng lên ngạc nhiên nhìn cậu như cậu là người từ cung trăng rơi xuống. Cậu nhận ra ông chủ quán cũng ngạc nhiên không kém thực khách. Sau vài giây ban đầu cậu thấy nét mặt ông chủ quán dãn nở về vị trí vui vẻ. Mắt ông chủ quán nháy về phía thực khách như ra hiệu sẽ có một trò gì vui xảy ra khiến cậu bối rối. 

Chủ quán chỉ cho cậu một chiếc bàn mộc, bên trên có những chú ruồi vừa đậu vừa bay lượn vo ve. Không có menu! Điều này cậu biết vì đã quen với các bữa ăn ở nhà trọ. Ông chủ quán hỏi cậu dùng đồ ăn này nọ nào cậu cũng ok vì không hiểu. Người Việt ăn được thì mình ăn được-Cậu tự khẳng định. Cậu nhớ món cuối cùng chủ quán hỏi cậu là “mắm tôm” nhờ chủ quán vừa hỏi cậu vừa cười.  Cậu cũng cười “OK. Tôi nghĩ món này rất tuyệt” cậu lịch sự nịnh ông chủ quán bằng tiếng Anh.

Do cậu bỏ bữa trưa, về muộn nên gây tò mò cho người bạn sinh viên Trung Quốc chia phòng. Sau khi nghe mô tả bữa ăn trưa cậu đã trải qua, anh bạn sinh viên Trung Quốc phá lên cười: ” ” Dog! Dog! Mày đã ăn thịt chó!”

Cậu hoảng hốt chạy vào toilet cho cả 5 ngón tay vào họng. Khốn nạn! Từ họng cậu chỉ chảy ra một ít dịch vị pha lẫn mùi thịt chó mà không ra cho một mẩu thịt chó nào! Bất lực, câu rửa tay trở ra nằm vật xuống giường và lẩm nhẩm: ” Fuck! Fuck!

Kỳ nghỉ hè, cậu về Mỹ thăm gia đình.

Khi người mẹ hỏi cậu ấn tượng gì nhất về Việt Nam- cậu không biết trả lời thế nào. Vịnh Hạ Long? Không! Các ngọn đồi ở Sapa? Không! Người Việt Nam thân thiện và yêu hòa bình? Không! Đắn đo một lúc, cậu quyết định kể ra vụ cậu ăn nhầm thịt chó.

Chưa nghe hết câu chuyện của cậu, mặt bà mẹ đã tái xanh. Bà đứng lên quát:

– Con ra vườn gọi con chó nhà mình vào đây! Nhanh!

Cậu không hiểu mẹ cậu. Như một cái máy cậu ra vườn. Con Many theo cậu vào phòng. Mẹ cậu nói:

– Con hãy quỳ xuống xin lỗi con chó nhà mình.

Hết mùa hè, cậu sang một quốc gia khác, học một loại ngôn ngữ khác và không bao giờ nói đã từng đến Việt Nam.

——————

Hoa Lau

Những năm 1970 ở Hà Nội có cái hội RTC hội này gồm một số ông là nhà văn ,nhà báo ,cứ hàng tháng thì gặp nhau sinh hoạt hội . Công an khả nghi và cử bao nhiêu cán bộ trinh sát ,theo dõi, cuối cùng cũng điều tra ra . Đó là hội “Rượu ,Thịt Chó “

RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular