Trương Quang Thi
Ông anh dưới Tiền Giang lên chơi, ổng nói sống cái kiểu như mấy thằng Tây tao hông chịu đâu mầy.
Hỏi sao?
Ổng kêu ai mà thằng hai con chị năm nó zìa, ngồi uống cafe gặp ai nó cũng hế lô rồi rủ zô uống cafe. Bà con lối xóm, anh em họ hàng thấy cái thằng Tây nhưng lại nói tiếng Ziệt ngộ ngộ nên tập trung ngồi uống.
Đã đời cái nó đứng zậy tính tiền một ly của nó. Bà mẹ. Thiệt tình.
Tao nói nó con làm zầy là hông có được đâu. Con mời người ta thì con phải trả tiền chớ.
Nó nói hông. Ai uống thì người nấy trả chớ, bên con là zậy không hà.
Giải thích bao nhiêu nó cũng hông chịu.
Nó kêu mỗi người đều có 24 giờ như nhau, con cũng phải đi làm như họ thì sao con phải trả tiền giùm họ. Trừ trường hợp con mời họ zô nhà giỗ ngoại thì ok, con lo hết. Còn đây là quán kia mà.
Cái tao nói bên đó con làm có tiền nhiều, tính mấy trăm ngàn cafe có đáng gì đâu. Dân mình bên này người ta khổ lắm, mưa gió zầy thất nghiệp không hà.
Nó hỏi khổ sao hông kiện lên chính phủ để ăn trợ cấp. Lúc làm mình đóng thuế rồi, giờ thất nghiệp chính phủ phải lo cho mình chớ.
Tao mới nói cái chính phủ này nó hông có lo đâu, nó chỉ ăn hối lộ thôi hà. Con thấy mấy thằng bên này qua bên con mua nhà triệu đô đó, toàn là quan chức chớ dân ai có tiền mua.
Mầy biết nó nói sao hông?
Sao?
Nó kêu chính phủ ăn hối lộ, hông lo cho dân sao còn để họ làm. Sao hông đi biểu tình đuổi họ xuống đi.
Tao nói tại dân mình người ta sợ, hơn nữa dân trí còn thấp nên người ta đâu có biết đòi quyền lợi của mình.
Nó nói chỉ mỗi việc kêu lên khi bị đói mà hông dám làm thì khổ ráng chịu chớ. Con hông tính tiền cafe đâu. Nói rồi nó xách đít bỏ đi.
Mẹ! Cháu ở Tây zìa tao phải bỏ tiền túi ra đãi cafe cho cả xóm!
–nguồn trang Facebook Trương Quang Thi