Tôi chưa có ý định viết HỒI KÝ cuộc đời mình . Mặc dù thời gian trong tù , tôi luôn ôm ấp ý tưởng này . Tôi cũng đã viết ra bản nháp những lúc nhiều thời gian rảnh , hay bất chợt một giấc mơ về ký ức xa xưa hiện về . Tôi cứ góp nhặt đó để một ngày hy vọng thỏa nguyện ước mơ …
Nhưng sau khi ra tù , trở về và đối mặt với cuộc sống thực tế “ Cơm – Áo – Gạo – Tiền”
Rồi cả tuổi tác lẫn sức khỏe . Không chỉ có những thứ đó , mà còn là cuộc sống kềm kẹp trong “ Nhà tù lớn” của một tiếng nói bất đồng chính kiến , bất đồng quan điểm với thể chế . Một cái gai họ đã quyết định “ nhổ nhanh “ cho xong nhưng lại không nhổ được . Điều đó đã khiến cho tôi càng nan giải, khó khăn hơn rất nhiều khi tập chung toàn tâm toàn sức cho việc viết lại cái gọi là “ Hồi ký cuộc đời “
Chính vì vậy mà tôi chọn viết TỰ SỰ DÀI KỲ . Bởi “tự sự “ thì tôi không bị gò ép như hồi ký , nhiều khi phải liệt kê thật đầy đủ những chi tiết , diễn biến – thứ tự theo từng giai đoạn của cuộc đời mình , mà nhiều chi tiết không phải lúc nào tôi cũng nhớ hết . Với tuổi tác . Với sức khỏe hiện tại thì tôi chỉ có thể “ Nhớ đến đâu viết đến đó “ . Viết bằng cảm xúc bật ra của tôi trước một vấn đề gì đang xảy đến xung quanh mình . Chính vì vậy rất mong quý bạn đọc . Quý bạn bè đón nhận những bài viết của tôi như những dòng TỰ SỰ “ đứt quãng “ theo chủ đề mà tôi muốn nói đến ! Vả lại sự thực thì tôi cũng chưa bao giờ là một “ Nhà Báo “ hay “ Người viết văn “ ( dù đã có nhiều năm tôi liên tục đi thi học sinh giỏi môn học đó … hi hi hi . Nhưng tôi sẽ bật mí cái điều mà đến giờ nói ra tôi vẫn còn cảm thấy xấu hổ vì không biết có ai giống như mình ????)
KỲ II:
ĐỊNH GIÁ CUỘC ĐỜI ….
Ngày còn đi học , tôi là một học trò nghịch ngợm nhưng khá lanh lẹ . Tôi hoàn toàn không chăm chỉ trong việc học hành , bởi đã sẵn cái quan niệm nhìn xã hội thời đó “ Đại học không bằng bọc tiền “ . Nên hầu Như tôi không toàn tâm cho việc học . Tôi coi việc học cũng là một mục tiêu rất thực dụng nào nó phải liên quan đến kinh tế hay cái bao tử . Ấy thế nhưng tôi không bao giờ bị điểm kém . Bởi chỉ cần thầy cô liếc mắt đến chỗ tôi ngồi , thì ngay lập tức tôi đã giở sách ra đọc lướt để tóm tắt nội dung . Và nếu bị gọi lên bảng tôi sẽ ẵm ít nhất là 7 điểm …….mới về chỗ . Tôi cũng không hề đam mê viết văn hay viết sách . Mà thậm chí tôi từng có suy nghĩ thích đi thi học sinh giỏi ( môn văn) để ĐƯỢC ĂN XÔI GÀ ( ha ha ha đúng là cái thời đói khổ bần Hàn )
Tôi là đứa rất thích “ Lý sự “ và sẵn sàng cãi lại bất cứ cái gì cho là không đúng . Nhưng nhớ lại tôi không bị nhiều người ghét bỏ như ở nhà . Tôi cảm giác rằng bên ngoài xã hội , nhiều người hiểu tôi và chịu lắng nghe những tranh cãi của tôi hơn gia đình tôi . Nhất là Mẹ tôi thì thật sự là hiện thân của “ độc tài cộng sản “ !
Chính vì vậy mà đòn bất công chụp mũ đã giáng xuống tôi ngay khi còn bé . Tôi không được yêu thương hay đối xử như những đứa con khác trong gia đình . Dù tôi luôn làm tốt hơn chị em mình mọi việc . Chỉ có một điều những đứa khác không bao giờ “ Cãi lại” . Dù cho Mẹ tôi có bảo mặt trời hình Tam giác thì chúng nó cũng hùa theo hoặc chỉ cúi mặt cười ( bệnh này trong xã hội bây giờ cực nhiều . Được gọi là NGẬM MIỆNG ĂN TIỀN )
Tôi thì khác ! Tôi sẽ cãi đến cùng . Sẽ chứng minh , biện luận , sẽ tỏ thái độ . Và sau những phản ứng đó của tôi sẽ : hoặc là tôi ăn một trận đòn . Hoặc là tôi tiếp tục nhận bất công về mình .
Ví dụ như : Sáng ra 3 chị em tôi được nhận tiền ăn quà sáng . Còn tôi thì “ xin mời ăn cơm nguội “ ….. Hay khi tôi làm như trâu với hy vọng được may một bộ đồ mới . Thì Mẹ tôi lại nói “ Tôi mặc lại đồ của chị lớn để nhường cho 2 em may . Rút cục thì 3 đứa kia có quần áo mới . Còn tôi ! Chỉ vì không chấp nhận “ Mặt trăng hình vuông hay mặt trời hình tâm giác “ nên phải chấp nhận những điều bất công cho bản thân mình !
Nhớ lại cảm giác ban đầu lúc đó cũng là “ Tủi thân , ai oán “ .. Nhưng các quý vị biết không ? Riết đi tôi càng mạnh mẽ , quyết liệt để bảo vệ cái mà mình cho là chân lý . Và từ cuộc sống trong môi trường như thế . Cái phản xạ “ Tự vệ “ mỗi ngày càng lớn hơn trong tôi . Lớn đến độ tôi sẵn sàng làm nhiều việc đối nghịch lại sự “ Độc tài – áp đặt “ của Mẹ mình . Và tôi thấy nó không có gì khác cách thể hiện của những người bất đồng chính kiến đối lập thể chế hiện nay . Mấy chục năm qua họ luôn chỉ tồn tại suy nghĩ độc tài cai trị . Theo họ thì sống mà chống họ thì Chết . Bản thân tôi đã “ Cãi lại “ để được sống đúng mình , thì chắc chắn giờ này khó kẻ nào , thế lực nào buộc tôi phải làm theo những điều không đúng của chúng !
Không phải bây giờ tôi lên tiếng mới nhận được sự ủng hộ của những người Dân bị áp bức . Mà từ những ngày tháng đó . Lý lẽ , chính kiến của tôi cũng có người ghi nhận . Ông cụ hàng xóm cạnh nhà là người nghe hết những lần tôi cãi lý . Khi Mẹ tôi không thể phản biện lại thì là lúc tôi lại bị “ Ăn đòn vô cớ “
Ông cụ Doãn ( tên ông hàng xóm) đứng bên kia rào bực bội quát lên
– Này bà H ( tên mẹ Tôi) Sao ngày nào bà cũng đánh con Hằng thế ? Tôi thấy nó CÃI ĐÚNG mà …. ha ha ha ha ha
Từ những năm 1970 – 1972 đã có người bênh vực cho tôi như thế đấy …. Và tôi cái con người hay cãi . Hay lý sự cũng đã phải chịu bao nỗi oan nghiệt từ lúc đó …. nên giờ cũng quá … “ Quen “ rồi . Nhưng như tôi từng khẳng định trước sau như một rằng :
với tôi ! Tôi sẽ chống lại mọi sự Sai trái – Xấu xa đến cùng không bao giờ khoan nhượng . Dù người đó là AI ? Tôi từng đọc đâu đó câu nói “ Dân chủ là một tiến trình dài mà người ta phải tranh đấu bằng cả lý lẽ phản biện cho đến hành động thực tế bằng nhiều sự hy sinh mới có thể có được “
Bởi vậy tôi mới có nhận xét rằng : Dân chủ với người Việt Nam chúng ta còn vô cùng mới mẻ và “ Non trẻ” . Thế nên những người “ Dám “ có xu hướng và “ đòi “ dân chủ thì đều bị quy kết . Trong gia đình thì bị gọi là “ Đứa con bất trị “
Ngoài xã hội thì đảng cộng sản độc tài cùng lũ bò đỏ gọi là PHẢN ĐỘNG
Cũng may cho tôi . Trước khi Cha tôi mất hơn một năm . Trong dịp về mừng thọ cho ông tại quê nhà ( Thị Xã Sơn Tây – Ngoại thành Hà Nội ) . Cha tôi đã rất phấn chấn khi nói với mấy người bạn của ông rằng :
– Trước kia tôi gọi con Hằng là đứa con bất trị . Hôm nay tôi nói lại : NÓ LÀ ĐỨA CÓ TƯ TƯỞNG CẤP TIẾN ….
Chao ôi! Cái giá để khẳng định cho khát vọng dân chủ trong một con người trả bằng bao nhiêu năm đơn độc từ trong gia đình . Chỉ một mình tôi đứng sang một phía . Phải trả bằng đối xử bất công và cả cô lập “ bao vây kinh tế “ … Thậm chí mới chỉ được Cha tôi ghi nhận khi cải chính một quan điểm của ông . Nhưng thật sự đã đem đến cho tôi một niềm tin sắt đá
Rằng dù phải trải qua bao nhiêu chông gai , mất mát đau thương và thiệt thòi . Nhưng cuối cùng những con người dám lên tiếng . Dám dấn thân sẽ nhận được kết quả tương xứng với mọi hy sinh
FREE DOM IS NOT FREE !
Nếu không xây dựng cho mình bản năng tranh đấu từ những điều nhỏ nhất ! Tôi không tin rằng người nào đó sẽ đạt được khát vọng cho mình!
Vũng Tàu ngày 12-10-2018
Bùi Thị Minh Hằng
( Còn tiếp )
BÙI THỊ MINH HẰNG-VIẾT VỀ NHỮNG VẾT SẸO (Kỳ 1)