Thứ Hai, Tháng 10 13, 2025
HomeBLOGKhông cần bài thơ lời lẽ mây bay

Không cần bài thơ lời lẽ mây bay

Đỗ Hoàng Diệu

Trong lúc ngồi chờ hóa chất thấm đẫm từng sợi tóc, tôi nhâm nhẩm làm thơ. Trời mưa kìa, mưa to thế này làm sao anh đến. Anh lỡ hẹn  thu lỡ hẹn duyên lỡ hẹn em đã lỡ yêu anh. 

Cửa  mở, tôi thấy đôi chân teo nhỏ trong chiếc quần nhung trước khi khi thấy chiếc xe lăn màu đỏ. Trước khi thấy người đàn bà ngồi trên xe, tôi thấy nụ cười sáng lóa hạnh phúc. Trước khi thấy người đàn ông đẩy xe, tôi thấy bàn tay anh gân guốc vuốt khỏi tóc chị vài hạt mưa dịu dàng. 

Họ quãng chừng bốn mươi. Người vợ rõ ràng đã phải dùng xe lăn lâu ngày, rõ ràng đôi chân teo nhỏ đó không còn cơ hội đứng lên bước đi. Mái tóc chị dài gần tới eo. Tôi thầm nghĩ hoàn cảnh này đáng ra nên để tóc ngắn mới phải.

Người chồng hình như làm công việc chân tay. Quần anh dính sơn, đôi giầy cũng loang lổ màu, khuôn mặt sạm gió dưới vành mũ lưỡi trai.Tôi thầm nghĩ hiệu tóc này không rẻ, họ vào đây làm gì.

Nhân viên tiến ra gọi tên chị thân mật. Hóa ra khách quen. Chị đến để sửa lông mày, cắt và nhuộm tóc Chị phải chờ vài phút để người ta chuẩn bị. Họ ngồi trước mặt tôi, người chồng tỉ mẩn bắt hết những hạt mưa còn sót lại trên tóc trên vai người vợ, nắm tay chị, cười với chị. Từ họ, ánh sáng hắt sáng cả cửa hiệu, lấp lánh cầu vồng. 

Tôi thầm nghĩ, lại thầm nghĩ, có lúc nào người vợ kia cảm thấy có lỗi  cho rằng mình là gánh nặng của chồng và muốn từ bỏ anh, giải thoát cho anh? Như rất nhiều người vợ đau yếu, người vợ không sinh được con ở quê tôi đã nghĩ đã làm? 

Cửa hiệu đông khách. Không ai chỉ trỏ bàn tán về họ. Không ai hỏi chị làm sao lại bị thế này hay chị bị thế này lâu chưa. Không ai tỏ vẻ ngạc nhiên ồ liệt giường mà cũng tỉa lông mày với nhuộm tóc. Không ai thầm nghĩ thế này thế nọ như tôi. Không cần bài thơ lời lẽ mây bay nào cả.  Tôi thật đáng thương. Người đời thật đáng thương.

RELATED ARTICLES

1 COMMENT

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular