Thứ Sáu, Tháng 12 26, 2025
HomeBLOGHỒI ĐÓ…!

HỒI ĐÓ…!

Hoàng Mỹ Uyên

Hồi đó giờ có ăn cơm mỗi ngày đâu. Ra nước ngoài thấy bạn bè thèm cơm thì cười hí hí. Cổ sống khoẻ ru không cần chén cơm bữa suốt mấy mươi năm. 

Cổ nấu đồ Mỹ, đồ tây tuốt luốt. Bạn bè cứ thèm đồ ăn kiểu vậy là kêu cổ. 

Rồi tới một ngày, nói chuyện với mấy người bạn Mỹ. Đang kể nhau nghe chuyện văn hoá, du lịch các thứ. Có đứa hỏi cổ “mầy nấu Phở với Bánh Mì, Chả Giò chắc ngon lắm ha. Đồ ăn người Việt đặc biệt ghê, mày sướng thiệt…” Cổ cười cười, nhục thầm.

Phút rảnh rỗi ngồi suy nghĩ, thấy sai sai. Bèn nhủ lòng quyết sửa. Cổ gặm hết các xó xỉnh của Youtube, app các thứ. Mày mò nấu đồ ăn Việt. Kệ luôn đứa chồng không biết ăn, không biết ngửi. Cổ lên app đi chợ mỗi ngày. Tối về là bày đồ hàng ra chơi. Mà nghiệt ngã, đồ ăn Việt người ta cứ “một chút” muối, “một chút” mắm. Ta nói, nêm ra cái vị như cổ nhớ khi ăn ở quê, ta nói nó bạc đầu. Rồi cái chơi kiểu nhà hàng, đong 1 cup nước lèo ra, nêm thử các thứ gia vị tính từ muỗng đo lường nhỏ nhứt rồi lên dần cho tới khi gặp vị quen. Ghi lại công thức cup nước lèo đó xong nhân lên với lượng nước trong nồi….Xong 1 nồi thì cũng quá nửa đêm. 

Lên tới giường thì đầu cổ, quần áo hôi ùm. Leo xuống, leo lên lại thơm tho thì cũng gần sáng. 

Một vài lần vậy, cái bà ngoại bực, mẹ bả quạu hay sao đó, chắc mấy người xúm lại độ cho để đỡ chướng mắt hay gì mà bắt đầu ngộ dần ra, cái cũng kệ mẹ, dẹp cup đo lường này kia, bắt đầu áng áng được, muối mắm thảy véo véo thấy đỡ run. Nấu ra ăn cũng được được. Nấu cũng lẹ lẹ. 

Rồi bày đặt nấu này nấu nọ, dụ thợ ăn cùng. Thấy ai cũng còn sống, đi làm bình thường không ai bị gì. Cái thở phào. 

Cổ học từ món mặn, qua món ngọt, từ đồ Trung tới đồ Nam. Lúc chơi đồ hàng, ký ức xưa cứ từ từ tìm về, rồi đổi công thức youtube, mần lại theo kiểu mình từng ăn qua khi nhỏ. Vài lần nêm lỡ cả nước mắt vô trong nồi. 

Có cả những món xưa thấy sao nó hôi nhức đầu luôn, thấy là bó cẳng. Vậy mà cũng hổng biết cái vong heo nào nhập. Riết ăn được hết trơn luôn mới ghê. 

Giờ mới dám tự hào “tao người Việt gộc nha tụi bây, ăn bún riêu xong quất ly cà phê sữa đá tráng miệng cho đỡ thúi hông?” Vậy mới ngon chứ Steak, Salmon,…là cái đồ yêu. Ngon nấu đồ Việt coi. 

Vậy mới học được cái gọi là “chưa chắc à nha”. 

Nay thấy vậy chứ mai chắc gì đã vậy. Ai rồi cũng khác. Mình rồi cũng sẽ khác. 

Duy thứ ngàn đời không thể khác ấy là mình là dân Việt nòi. Ở xứ hợp chủng tộc, biểu tượng văn hoá dân tộc với cổ không hẳn chỉ là manh áo truyền thống hiếm hoi khoác. Mà là cái miếng ăn, dễ đi vào lòng người theo cả 2 nghĩa đen lẫn bóng. 

Rồi từ dạo đó, cổ kể chồng nghe tiểu tiết đời mình, văn hoá nước mình, quá khứ của mình bằng thực phẩm.

Có khi thì “cục này là huyết heo nè, ăn không được thì bỏ ra chứ khoái khẩu của cổ đó. Hồi đó, cứ sáng sớm Chúa Nhật, đi lễ về là mẹ con lại ăn sáng ở quán bún bò cô Lan gần nhà…ở Đà Lạt người ta ăn sáng bằng những món này, ăn sớm lắm, 9h là hết rồi. Mẹ thường gọi thêm huyết heo vô tô, người Đà Lạt ăn với xà lách xắt nhuyễn, dân Sài Gòn ăn với rau muống bào, giá sống. Hồi đó….” 

Khi thì “khỏi khô bò, gan bò cháy này ở Sài Gòn người ta bán ở công viên, nước mắm không mặn như món khác nha, húp được luôn nè, ở Đà Lạt gọi là xắp xắp. Ở Sài Gòn người ta phát cho 1 miếng vuông vuông, kê đít ngồi bệ xi măng rào gốc cây, vừa ăn vừa ngó thiên hạ đợi phố lên đèn…Hồi đó…” 

Hồi đó…

Hồi đó…

Ừ, hồi đó có bao giờ nghĩ sẽ có lúc ngồi ở xứ Người học làm mấy món này rồi kể chuyện “hồi đó” đâu. Thậm chí, hồi đó cứ nghĩ ký ức cổ nhiều kỷ niệm đáng nhớ, chứ hồi đó cũng đâu có ngờ, có lúc cổ ngồi kể chuyện hồi đó mà nó vặt và thường tình dễ sợ, vậy mà nhớ được mới ghê, vậy mà khóc được mới ghê chứ. Hồi đó đâu nghĩ nhớ dai, sến dài dữ thần vậy. 

Kể những câu chuyện dài kể hoài không có kết. Từng món cứ như từng tập phim truyện chiếu lại. Chắc huyên thuyên quá mệt hay gì, ngưng giải lao đặng ăn mà cứ một miếng vô là hai giọt trào ra, rồi đổ tại ớt cay. Mà cay mẹ gì, ba thứ ớt tây tàu sao cay bằng ớt hiểm ở nhà. À mà thôi, hông lẽ lại kể luôn chuyện cây ớt trước nhà. Hồi đó ra thăm từng ngày chờ chín bị mấy bà bán gánh vặt trụi…

Hồi đó…

Giờ mà Shariya còn sống chắc cổ dám chơi qua mặt Shehera quất luôn ngàn lẻ chín trăm bảy mươi hai đêm luôn quá. Khác chỗ, Shariya chắc sẽ ngủ quên mà quên giết cổ chứ hông gì. Cổ “hồi đó..” miết mà biểu sao. 

Mỹ Bee – Cô gái đến từ hôi đo.

RELATED ARTICLES

1 COMMENT

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular