Thông tin cô ca sĩ quyên góp được số tiền lên đến con số 100 tỷ đồng đã xoa dịu đi phần nào những dòng tin dữ đầy u ám về cơn hồng thủy đang hoành hành các tỉnh miền Trung. Khá nhiều thông điệp ẩn mình từ con số 100 tỷ đồng như mơ ấy, mà nếu không đọc đúng vị của nó, thì có lẽ sự tồn vong của “cái mà ai cũng biết là ai” sẽ chưa chắc đến từ con ngáo ộp “thế lực thù địch”, mà có thể đến từ những nguyên nhân khác : Lòng tin.
Thông điệp có điểm son rất đáng mừng là lòng nhân hậu, sự trắc ẩn … giữa đồng bào với nhau không đã không hoàn toàn mai một trước những tang tóc, tổn thất về người, về của do thiên tai, do nhân họa gây ra.
Dù chúng ta đã ít nghe thấy các ca dao, tục ngữ xưa hay được dùng về những hoàn cảnh như bây giờ, như :
“Nhiễu điều phủ lấy giá gương.
Người trong một nước phải thương nhau cùng”;
Hay : “Bầu ơi thương lấy bí cùng.
Tuy rằng khác giống như chung một giàn”;
Hoặc : “Lá lành đùm lá rách”…
Nhưng thực tế, thông qua việc công chúng tự nguyện quyên góp số tiền khổng lồ để giúp cho đồng bào bị hoạn nạn, đã giúp làm hồi sinh những giá trị tốt đẹp hình thành nên những ca dao, tục ngữ ấy, dù nay đã ít được nghe thấy.
Giữa điểm son ấy, lời khuyến cáo nhân dân không quyên góp cho những người “đánh bóng tên tuổi” … của “ai đó” đã trở nên lạc lõng và kém mẫn cảm trước nhu cầu xã hội hóa hoạt động nhân đạo mà lẽ ra chính quyền cần phải khuyến khích.
Bên cạnh đó, bằng việc công chúng sẵn sàng gởi tiền, thậm chí, gởi rất nhiều tiền cho các cá nhân làm từ thiện trong khi đang tồn tại khá nhiều tổ chức thuộc chính quyền cũng làm chức năng tương tự đã truyền đi thông điệp gì ? Không quá khó để nhận ra rằng công chúng đã mất khá nhiều lòng tin vào vào sự ngay thẳng, bất vụ lợi các tổ chức kia. Giả thiết, nếu đặt ra vấn đề khai tử các tổ chức nhân đạo thuộc chính quyền vì sự kém hiệu năng và minh bạch của chúng, thì công chúng cũng không còn mấy quan tâm nữa, vì họ đã chọn các cá nhân làm nơi tin cậy, gởi gấm tiền làm từ thiện cho mình.
Lúc này, khi hoa tươi đầy màu sắc vẫn đang được bày biện tràn ngập các hội trường rộng lớn để trang trí cho những cuộc họp chính trị quan trọng. Nhưng bông hoa đẹp nhất, ngôi sao sáng nhất không phải là những ông bà vừa đắc cử vào chiếc ghế quyền lực, mà là cô ca sĩ. Không tin, bất cứ chính khách gia nào vừa đắc cử với con số 100% cũng đều có thể kiểm chứng bằng cách kêu gọi quyên góp từ thiện như cô ấy thì sẽ rõ.
Con số 100% đắc cử là do đảng tặng. Con số 100 tỷ đồng là do công chúng giao phó. Người đắc cử 100% do đảng tặng thì không chắc được công chúng giao phó 100 tỷ. Nhưng người được công chúng giao phó 100 tỷ thì chắc chắn sẽ đắc cử 100% nếu ứng cử.
Thật vậy, cô ca sĩ ấy xinh người, đẹp nết, cả hai vợ chồng đều tài năng, gia đình hạnh phúc, được công chúng quý mến, cảm phục và tin cậy … Nếu có bầu cử tự do, cô ấy muốn ứng cử vào chức vụ gì mà công chúng đầy cảm tính lại không chiều lòng bỏ phiếu cho cô ấy, kể cả vị trí tứ trụ đang chỉ gồm những ông bà cụ lụ khụ, trông buồn bã. Nhưng xem ra, tôi mong cô ấy không nên làm điều dại dột ấy. Vì ngắm sen giữa đầm, đôi khi cũng là một thị nghiệp không nên khuyến khích…
Viết vào mùa đại hội, ngày thiên tai, nhân họa.
Manh Dang
——-//——-
* Ảnh minh họa từ báo Tuổi Trẻ online