Mới đây mà đã 4 năm rồi, giờ thì nó suốt ngày đấu lý, bắt bẻ, cãi mẹ nhoen nhoẻn 🙁
Ps: Bài và hình 4 năm về trước
—-
THƯ CHO CON: NGÀY KHAI TRƯỜNG!
Con yêu thương,
Vậy là con sắp bước vào lớp 1, con sắp bước vào một hành trình học hỏi và tìm kiếm tri thức. Mẹ viết thư này cho con, mẹ mong đến ngày con đọc được tâm tình của mẹ, con sẽ hỏi mẹ những điều con chưa thể hiểu và mẹ hy vọng mẹ có thể giải thích rõ ràng cho con!
Con yêu, học là một chặng đường rất dài, học có thể sẽ chỉ kết thúc cho đến khi cuộc đời con người ta chấm dứt. Bài học đầu tiên mẹ muốn dạy con và bắt con học thuộc lòng là bài học về tình yêu thương, biết chia sẻ, biết tôn trọng và nâng đỡ, hỗ trợ người khác. Đó là lý do mẹ luôn khuyến khích con nói yêu, ôm hôn mẹ, giúp đỡ mẹ và mọi người, biết cảm thương người khốn khổ, nhường đồ chơi cho bạn, không được bắt nạt, xúi bẩy bạn làm điều xấu và hãy biết hỏi thăm, động viên bạn khi bạn khóc…
Bài học thứ hai: con hãy học mọi thứ vì chính mình, vì bản thân con, con đừng học cho mẹ hay cho bất kỳ một ai khác. Thật khó khăn để mẹ có thể dạy cho con được ý thức tự lập và tự chủ, thật không dễ dàng để con có thể hiểu mục đích của việc học hành và áp dụng những điều học được vào cuộc sống. Mẹ ước mẹ có thể chia sẻ được với con những trăn trở của mẹ về hệ thống giáo dục hiện tại. Mẹ và rất nhiều các thế hệ khác đã bị nhồi nhét kiến thức và những hệ tư tưởng để rồi khó khăn lắm mẹ mới thoát ra khỏi kiếp làm “gà công nghiệp” và tách rời “bầy cừu”. Mẹ thật sự cảm thấy sợ hãi và thật đáng tiếc vì cho đến đời con, mẹ cũng chẳng làm được gì khác hơn là mặc nhiên chấp nhập để con bước vào một guồng máy giáo dục mà bao năm qua đã cải tới cải lui nhưng chẳng thể nào tiến được. Mẹ bọc sách vở cho con mà muốn rơi nước mắt, mẹ thương con trai mẹ và những đứa trẻ khác sắp sửa đeo trên vai một cái cặp trĩu nặng, tụi con sẽ chẳng còn tuổi thơ khi phải chạy đua học thêm học nếm và gồng gánh trên vai thành tích, thi đua của nhà trường. Mẹ nghĩ rằng mẹ sẽ cương quyết không bắt ép con học theo kiểu tư duy lối mòn, và bắt con phải so đo, hơn thua với chúng bạn, nhưng, liệu mẹ có thể yên tâm khi thấy con phải đơn độc chỉ bởi con là một đứa trẻ có quá nhiều khác biệt…
Con yêu, con phải sống một cuộc đời khác mẹ đã sống. Nghĩa là con đừng sợ, con phải có chính kiến riêng của bản thân mình. Điều gì con không hiểu hãy cứ hỏi, điều gì con cảm thấy vô lý, bất hợp lý thì hãy mạnh dạn tỏ bày ý kiến. Con phải biết tôn trọng Thầy Cô nhưng không có nghĩa là con không dám phản biện lại những điều Thầy Cô giáo huấn. Hãy bộc bạch những suy nghĩ thật của mình, những nhận xét của riêng cá nhân con để con cảm thấy tự tin và mạnh mẽ hơn khi đối diện với mọi vấn đề. Con đừng sợ thầy cô và bạn bè chê bai, góp ý hay phán xét con, chỉ cần con nhận thức rõ được việc con làm, con biết, con hiểu và con dám nhận lỗi, sửa chữa sai lầm thế là đủ. Cha mẹ, thầy cô hay bạn bè không thể sống giùm cuộc đời của con. Do vậy, hãy mạnh dạn làm những điều con muốn và con cảm thấy đúng, con phải sống cuộc đời của chính mình, đừng bao giờ quên điều đó!
Con hãy nhớ người con đáng tin cậy nhất là mẹ, mẹ sinh ra con, mẹ cực khổ trăm bề nuôi con khôn lớn nên không bao giờ là vô nghĩa khi con đặt niềm tin vào mẹ. Hãy chia sẻ với mẹ tất cả mọi điều con cảm thấy khó khăn, con không hiểu hay bế tắc. Mẹ không phải là người mẹ hoàn hảo để có thể cung cấp cho con mọi lời giải đáp nhưng mẹ sẽ song hành cùng con trên con đường tìm kiếm tri thức, chân lý và sự thật. Mẹ nhắc đến “sự thật” là bởi vì mẹ cảm thấy lo lắng lắm. Mẹ không muốn con bị nhồi nhét, ngộ nhận tin vào những điều giả dối, sống chung với những điều giả dối để rồi con sẽ phải hụt hẫng, thất vọng về con người, về xã hội giống như mẹ đã từng vào một ngày mẹ nhìn ra chân lý. Việc quan trọng mẹ muốn con làm là con hãy sống ngay thẳng với chính mình và trung thực với tất cả mọi người. Mẹ không muốn và không cần con của mẹ phải khoác lên mình những tấm áo hư ảo của danh vọng, địa vị, tiền tài mà tâm hồn chẳng một phút an nhiên, tự tại!
Con yêu, mẹ chỉ nhắc lại với con rằng, mẹ chưa và không bao giờ là người mẹ hoàn hảo, đương nhiên tất cả mọi người và ngay cả con cũng thế. Do vậy, con đừng quá coi trọng tất cả mọi lỗi lầm để rồi phải đặt một cục đá tảng vào tâm trí và cuộc sống của mình. Con chỉ cần nhớ một nguyên lý: chẳng bao giờ là quá muộn, đời sẽ thay đổi khi chúng ta thay đổi; một cánh cửa đóng lại sẽ có nhiều cánh cửa mở ra…Mẹ mong con hãy luôn giữ những nhịp đập thanh thản và bình an cho trái tim mình, hãy lạc quan yêu người – yêu đời và đặc biệt: khi con biết trao tấm lòng nhân ái, khoan dung cho tha nhân, mẹ chắc chắn rằng con sẽ được nhận lại nhiều hơn gấp bội…
Lời cuối, mẹ muốn nhắn nhủ với con rằng: dù con thế nào, dù con ra sao, dù con thành công hay thất bại thì mẹ vẫn luôn là mẹ của con và sẽ mãi ở bên con, cho dù có thể một ngày gần hay xa con không còn có thể trông thấy mẹ!
Mẹ yêu con hôm qua, hôm nay và mãi mãi!
Mẹ của con!