Tuesday, June 24, 2025
HomeBLOGTÔI XUẤT CẢNH

TÔI XUẤT CẢNH

Huynh Ngoc Chenh

Sáng nay tôi xách hành lý lên phi trường Nội Bài để bay đi Mỹ thăm út cưng.
Sau khi check in, tôi vào cửa an ninh trình hộ chiếu. Một tiếng bip cảnh báo vang lên khi hộ chiếu tôi đi qua máy quét, tôi bị chặn lại, và ngay sau đó nhiều nhân viên an ninh xuất hiện. Tôi cười nhạt “lại cấm xuất cảnh”, “Mời chú vào phòng riêng làm việc”.
Tôi quá quen với chuyện nầy rồi. Cách đây 6 tháng tôi bị chặn lại ở cửa khẩu Mộc Bài khi định qua Kam chụp chim. Rồi mới đây 1 tháng rưỡi, tôi bị chặn ngay tại cửa khẩu Nội Bài nầy khi định xuất cảnh đi Mỹ thăm con. Và cách đây hơn 5 năm tôi bị chặn lại ở cửa khẩu Tân Sơn Nhất khi định đưa út cưng của tôi đi Mỹ du lịch và tìm trường để du học. Lần chặn đầu tiên ấy diễn ra dữ dằn đến mức gây ám ảnh vào trí óc non dại của út cưng đến mãi bây giờ vẫn chưa phai nhạt.

Lệnh cấm tôi xuất cảnh ra đời sau khi tôi đi Pháp lãnh giải thưởng Netizen vào đầu năm 2013. Tại diễn đàn Paris, tôi đã nói lên sự thật là ở Việt Nam không có báo chí tư nhân, chỉ có báo chí của đảng và nhà nước viết theo định hướng nghiêm ngặt từ bên trên, người dân muốn nói lên tiếng nói của mình phải tìm đến blog và các trang mạng xã hội, và đó là việc làm nguy hiểm, vì đã có khá nhiều blogger bị đàn áp, bị bắt tù…
Vì lý do đó, nên đương nhiên lệnh cấm áp lên tôi là xuất phát từ đề nghị của ban tuyên giáo trung ương , của bộ 4T, và được thực hiện bởi bộ công an.

Sau hơn 5 năm lệnh cấm xuất cảnh đối với tôi vẫn tiếp tục duy trì, trong khi những kẻ đứng đứng đầu các cơ quan liên quan đến việc ra quyết định đã ra thân tàn ma dại.
Đinh Thế Huynh, trưởng ban tuyên giáo thời đó, đang sống như chết rồi trong bệnh viện. Nguyễn Bắc Son, Trương Minh Tuấn là bộ trưởng và thứ trưởng bộ 4T thời đó, nay đang đái trong quần nhiều lần hằng đêm mỗi khi nghe tiếng còi hụ xe cảnh sát ngoài đường. Trần Đại Quang, xác thân đã thối rữa trên mảnh đất hàng vạn m2 cướp của nông dân nhưng vẫn chưa chết được vì còn để lại biết bao nhiêu căn chứng độc hại trong bộ công an, đang hồi lên cơn bộc phát mạnh. Tô Lâm đang trở thành nghi phạm bắt cóc đối với Châu Âu, sẽ rất nguy hiểm nếu ông ta dám ló mặt về phía các nước đó.
Dĩ nhiên Trần Đại Quang, Tô Lâm chỉ ra lệnh chứ không trực tiếp ký quyết định cấm tôi xuất cảnh. Trực tiếp ký là một tướng công an nào đó phụ trách quản lý xuất nhập cảnh thời đó, tôi chưa thèm tìm hiểu ra là ai, nhưng hắn có thể, là Phạm Quý Ngọ, là Phan Văn Vĩnh, là Nguyễn Thanh Hóa, Phan Hữu Tuấn, Bùi Văn Thành, Trần Việt Tân, Bùi Xuân Sơn, Lê Văn Minh, Ksor Nham, Nguyễn Văn Chuyên, Vũ Thuật …một lũ tướng cướp đỏ đã tàn hại biết bao sinh linh dân lành, phá tan nát xã hội và đất nước, đang bị lộ ra nên bị những kẻ chưa bị lộ mang ra thanh trừng trong cuộc tranh giành quyền lực khốc liệt.
Lần đó, năm 2013, tôi định đi Mỹ để đưa con gái đi chơi hè và tiếp cận các trường học Mỹ hầu tìm học bổng du học, là phần thưởng dành cho cháu khi đạt được học sinh xuất sắc. Tôi bị chặn nên cháu mất đi phần thưởng quý báu trong tức tưởi. Tôi đi Mỹ và đi khắp thế giới nhiều lần, nên việc bị chặn không tác dụng gì với tôi, chỉ có tác dụng ngược lại về phía kẻ đã ra quyết định là thêm bằng chứng cụ thể tố cáo ra thế giới về việc chà đạp lên nhân quyền mà nhà cầm quyền độc tài nầy luôn lấp liếm chối cãi. Nhưng với một đứa bé mới lớn, đó là một sự kiện ghê gướm trong đời, tuy nhiên nhờ vậy làm cháu và gia đình càng quyết tâm hơn, để sau đó hai năm, cháu được đi học ở Mỹ.
Đến bây giờ sự kiện xấu đó vẫn ám ảnh trong tâm trí của cháu. Mới đây cháu đã viết một bài báo đăng lên trang web nhà trường, tôi đọc mà xót xa đến tím cả ruột gan. Bài báo không chỉ gây xúc động cho riêng tôi mà còn gây xúc động cho nhiều người đọc khác ở Mỹ, ban biên tập báo thưởng cho cháu $200. Út nói con dành để khi nào ba qua Mỹ, con đãi ba một chầu thật lớn.
Ba năm cháu qua Mỹ lao vào chuyện học, quyết chưa chịu đi chơi, cháu vẫn chờ một chuyến đi thăm nước Mỹ cùng với tôi như hai cha con đã dự định cách đây 5 năm mà chưa thực hiện được.
Vì lý do đó, mà năm nay tôi đã quyết định đi Mỹ.
Tôi bị chặn vào ngày 3/10 vừa rồi. Sau đó tôi làm đơn khiếu nại gởi lên bộ công an phản đối việc vi phạm nhân quyền khi cấm tôi xuất cảnh sai trái. Hai lần gởi đơn cho nhiều cơ quan, qua hơn tháng rưỡi vẫn chẳng có cơ quan nào phản hồi. Nhà cầm quyền nầy quen cung cách trịch thượng, không xem dân ra gì.
Không có phản hồi, nhưng tôi vẫn cứ đi. Và hôm nay tôi đang bị chặn lại.
Vì biết họ giữ tôi lại thật lâu cũng chẳng có gì ngoài việc loay hoay làm biên bản. Lần này, tại phòng an ninh, tôi chủ động đưa ra hai yêu cầu, một là làm biên bản cho nhanh để tôi lấy hành lý đi về và hai là hỏi lên cấp trên trả lời cho tôi biết khi nào tôi hết bị cấm.
Nhiều nhân viên an ninh đi ra đi vào, mang hồ sơ biên bản đi tới đi lui, rồi nhiều cuộc điện thoại hỏi tới hỏi lui…rồi bổng nhiên một nhân viên an ninh đi vào nói: Chú được đi rồi.
Chuyện tôi được xuất cảnh bất ngờ có lẽ không vì mấy lá đơn kiện vừa rồi, nhà cầm quyền nầy chẳng xem đơn từ khiếu kiện công dân ra gì. Hy vọng đó là từ một đổi thay nào đó của nhà cầm quyền trước áp lực của dư luận quốc tế đang càng ngày càng vây bủa.
Còn hơn trăm nhà hoạt động xã hội dân sự khác đang bị cấm xuất cảnh một cách sai trái.
Huynh Ngoc Chenh
Nội Bài 20/11/2018
——————————-
Dưới đây là bài viết của cháu đăng lên báo mạng ở trường cháu học vừa rồi.

Do You Hear Me?
My sneaker screeches against the polished airport floor where ill industrial lights flicker a pale shine. I sit on the squeaky bench of blue chairs outside of the custody room, swinging my leg as I observe the travelers passing through security checks. Businessmen, with cotton suits and khaki pants, skip the security line and walk through the V.I.P. gate. Mothers with flowing maxi dresses stroke their daughters’ hair. Teenagers, with sneakers and sweatpants, swipe the phone screens to combat the long hours of international flights. Although we were in the same building, an invisible wall mutes me from the rest of the world.
I squeeze the top right button on my phone and watch the screen flicker on and off; minutes pass. I whisper to the empty row of chair, “12:08. 12:15. Our flights leave in 15 minutes, we won’t make it… what if they force him to jail?” With two hands, I fling the iPhone 5 to the air like a frisbee and claps my hand to catch it. My mind runs through the possible scenarios and potential actions to take for each scenario. After I exhaust my imagination, I tug the phone into my pocket and rub my palms through my thighs, chaffing the thick jeans that are supposed to protect me against the Western chills. But no matter how much I fidget or rub, the uncertain air chills me to the core.
I want to cast away the metal doors and find Dad. I want to emancipate him from the unconstitutional custody, so we could climb on the golf car and catch our flight–just in time as the flight attendants closed the door. We would fly to the land of democracy and lead an unfettered life. But I won’t. Instead, I sit still with my legs glued together, attempting to hide the bulky Swissgear laptop bag behind slender calves that Dad trusted me with before being shoved into the box.
I pull the bag from under the seat onto my lap; my hand squeezes the sides as I trace the zipper line. Dad’s laptop contains words, plain and rustic, that paint the image of Vietnam. Dad narrates the Vietnamese story, beginning from the starving years of 1945, to the tangy smell of cigarette and gunpowder on Grandpa’s hair, or the squeaks of Grandma’s rusty bikes that carry bulks of recycled flip-flop made out of motorbike tires to sell to Western soldiers. Dad tells the story of his blind devotion to communism, for, at the time, it was the form of government that promise Vietnam unity and complete independence. Then, Dad shares his regret for trusting the one-party regime because he witnessed the corruption unchecked power created: government officials chipped away the Official Development Assistance fund developed countries bestowed to Vietnam and sold Vietnamese natural resources and lands like commodities. Dad points his sharpened words against the suppression of the freedom of speech in Vietnam and pierces through the invisible curtain to expose the injustices. His words are like a waterfall cascading through the citizens’ hearts, awakening our hidden anger and dusted patriotism. For the powerholders, his words are like needles, painful yet vital.
Ever since his website reached 100,000 followers, the government has used different tactics to mute Dad. They condemn him of “betraying the country” and put him on occasional house arrest. Whenever someone expresses their sorrow, Dad laughs, “It’s really nothing. Other brave hearts suffer more.” He explains how the government officials hire gangs to torment and threaten more out-spoken bloggers and their families. The polices hold captive bloggers and activists in jail for over three years without a rightful trial, hoping to trample their fortitude. So often, fearful for Dad, I implore him to stop writing and let the younger generation fight his battle. However, with a sad smile, Dad explains how young people are more susceptible to the government’s abuses. The authorities bribe employers and landlords to force young activists into silence. “My writing is my atonement for your generation.”
Being an activist fighting for the freedom of speech in Vietnam is like being a mole in a whack-a-mole game. One could use all platforms to expose the injustices but being silenced is only a matter of time. The government destroys criticism instead of making changes. I see oppression in the short-lived Facebook posts with bloody images of citizens who were rude to a police officer. I see oppression in the lack of mention about the various form of government throughout the world. I see oppression sitting alone in the airport.
Suddenly, the metal door swings open and Dad steps out. I rush to Dad’s side while gasping for air as if I haven’t breathed since he was taken away. I hold Dad’s hand and although I want to flood him with questions, the built-up anxiety strangles my throat, and my eyes brim with tears. Seeing my worried look, Dad pats my head, “I’m sorry, darling. You were really brave! But we will not visit America. They banned me from exiting the country.” Dad then asks for my phone and dials a relative to ask for a ride home. As we pass the security line, I notice the crinkles on Dad’s polo shirt and the red mark on his right wrist. His peppered hair seems to turn white after the three-hour detainment.
Stepping away from the air-conditioned glass building, I inhale the moist air and soak up the broiling sunlight of the Vietnamese summer. People enter and exit the international hub, rushing to their destinations with little concerns to our predicament. Standing next to Dad on the sidewalk, I spot the ivory plane among the milky clouds. I wonder if our countrymen’s affliction will travel on the plane to that land of justice our elders talked about, or is it hidden in the air or censored by oblivious minds?

Lương Huỳnh ( Huỳnh Ngọc Trung Lương)

RELATED ARTICLES

6 COMMENTS

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

Most Popular