Bảo Nhi Lê cùng với Timothy Trinh.
Câu chuyện này đúng một năm rồi.
Fb nhắc lại.
**********
Tôi đi tìm…. Zen.
Zen bị bắt cóc và mất tích ba tháng rồi. Mình không quen em cũng như chưa bao giờ gặp em ngoài đời, người phụ nữ có cái tên là Huỳnh Thị Tố Nga., vì viết bài đấu tranh cho quyền làm người trên đất nước VN mà bị bắt cóc và mất tích. Em bị giam ở đâu, gia đình ra sao, con nhỏ ra sao, không ai biết. Em biến mất như chưa từng tồn tại.
Mình biết vài thông tin về em như : em là mẹ đơn thân nuôi hai con nhỏ. Em là con mồ côi cha từ nhỏ. Mẹ có chồng khác. Anh trai bị bắt trước đó hai ngày.
Câu hỏi luôn đau đáu trong tôi: Ai lo cho con em? Nó có thiếu thốn và cần giúp đỡ không? ai lo cho vợ con Huỳnh Trí Tâm? Lỡ họ quá nghèo thì sao?
Một bác sĩ bạn em có nhắn một địa chỉ nhà chồng cũ, nghe nói anh ta nuôi hai bé. Vậy là mình và chị Ngô Thứ bắt grap đi tìm.
Chỗ nhà chồng cũ em là vùng Bình Chánh, nhà rất lộn xộn, số nhà y như ma trận. May anh tài xế nhiệt tình. Chúng mình đi từ 4h30 chiều tới 6 giờ tối thì tới Bình Chánh. Vòng đi vòng lại tìm số nhà, google map nó chịu thua.
Anh tài xế hỏi: ” Vì sao hai chị tìm nhà người này? ”
Mình trả lời: “cô ấy bị bắt vì viết FB, cô ấy luôn lên tiếng cho những người dân oan, cho những bất công trong xã hội, phản đối luật đặc khu. Cô ấy là người yêu nước và vì yêu nước nên bị kết tội. Giờ không biết con cô ấy ra sao? ai nuôi cô ấy trong tù? gia đình còn ai nữa không. Rồi anh trai cô ấy bị bắt, vợ có nuôi nổi hai con không? Chỉ có manh mối duy nhất cho những câu hỏi đó là nhà của chồng cũ mà tụi chị đang tìm đây”
Trời tối dần, chúng mình hỏi thăm cả mấy chục người dân địa phương nhưng không ai biết địa chỉ này. Chúng mình vào cả công an xã hỏi, nhưng họ bảo ko biết. Mười giờ đêm mà nhà của anh chồng Zen chúng mình vẫn không thể tìm ra.
Bất lực, mệt mỏi, chúng mình đành về lại Thủ đức.
Trên đường về, bỗng nhiên anh tài xế nói:
– Chị à, người dân ta giờ giống như bầy cừu giữa đàn sói thôi, cứ bị hút máu rồi chết. Giá xăng tăng, giá điện tăng, rồi thì từ gạo thịt mắm muối, cái gì mà không tăng theo? Chúng nó vơ vét hết của cải rồi chạy ra nước ngoài. Quan thì thằng nào cũng có biệt phủ trong nước, ngoài nước. chúng nó ăn chơi, đi xe sang, sắm du thuyền, gái gú tùm lum, con cái du học nước ngoài…Chán lắm chị ơi. Thậm chí đại biểu quốc hội còn có mấy cái quốc tịch nước ngoài, có biến là họ “biến mất” ngay. Như tụi em chạy xe, nói thu thuế qua xăng bảo trì đường bộ nhưng BOT mọc lên khắp nơi, chị thấy có chỗ nào không có BOT hút máu dân không? BOT cấu kết với quan chức tỉnh hút máu dân. vậy tiền thuế bảo trì đó đi đâu? Một con số khổng lồ đó, nó đi đâu?
Mình cười:
– Em biết nhiều quá nhỉ?.
– Tụi em dân tài xế, hàng ngày tiếp xúc nhiều người ..Cái gì không biết hả chị? Ông này ông kia có bao nhiêu gái chân dài, có bao nhiêu xe, có bao nhiêu biệt phủ, em còn biết….
Mình mắc cười quá:
– Này, em nói y như Zen viết á, hay như vậy đó! Hơn nữa câu chuyện em rất sống động.
– Em không có khả năng viết, ai viết hay em chia sẻ về thôi. Chị ơi, cô Tố Nga chị tìm FB tên là gì vậy?
Về nhà mệt thì quá chừng mệt nhưng mình và cô Thứ không thấy buồn. Có những người dân mà nhận thức xã hội cao như anh tài xế trẻ kia thì đất nước còn hy vọng.
Tố Nga à, không ai quên em!