Trần Ngọc Tuấn.
(Viết cho bé Tôm và gia đình Bi Trố)
Mọi người đi đâu hết rồi
Không thấy bé Tôm cười
Không nghe tiếng đàn ba Tú
Mẹ Nghiên mắng yêu chúng con?
Mấy đêm rồi hai đứa đi hoang
Run rẩy dưới cơn mưa Sài Gòn
Lúc đói bụng mò vào đống rác
Bắt gặp những cái nhìn độc ác
Thấy chúng con là nghĩ tới đĩa mồi
Không có bão sao nhà mình tan hoang
Xóm nhỏ bình yên điêu tàn như lũ quét
Hai tụi con dúi mũi lên nền nhà xưa cũ
Hít hà tìm mùi thơm bạn Tôm
Chỉ thấy mùi nước mắt
Đêm đói quá mẹ Nghiên ơi!
Chúng con ăn cả gió
Cả xóm đi đâu con sủa hoài hỏi cỏ
Cỏ nói hỏi mèo khoang
Cỏ có hay đâu gạch đá sập lên bạn ấy rồi!
Hít hà trên đổ nát
Nhớ tiếng hát của ba
Thèm tiếng cười của mẹ
Nụ cười thơm mùi sữa của bé Tôm!
Trần Ngọc Tuấn.
(Praha – 11 – 1 – 2019.)